Edit: Thanh Thạch
Nếu tuyết rơi thì không thể để xe việt dã ở ngoài được.
Lăng Thanh Vân tìm một gara đánh xe vào, sợ buổi tối Trang Thành gặp phải nguy hiểm, hắn không đóng cửa gara lẫn cửa sổ trần xe.
Bởi vì có tuyết, thời tiết trở nên rét lạnh hơn hẳn, nhưng lúc nãy đã ăn một bữa cơm nóng hổi ở nhà ông Triệu nên người Lăng Thanh Vân vẫn còn ấm áp.
Những người đó được hắn cứu, vô cùng cảm kích hắn nên đồ ăn đưa cho hắn đều là ngon nhất – dùng tỏi trồng được tại ban công của một hộ gia đình xào thịt xông khói, một chén canh dưa, lại thêm mấy túi thức ăn đóng gói sẵn ăn với cơm, đây chính là bữa tối của Lăng Thanh Vân.
Từ khi tai họa xảy ra, hắn chưa từng ăn được bữa nào ngon như vậy, lúc ấy một hơi ăn hết hai bát to. Nếu không phải Trang Thành còn ở bên ngoài, hắn còn muốn uống thêm cốc trà nóng mới đi. Hắn ăn thoải mái, nhưng những người khác thì rất tự giác tiết kiệm lương thực, bọn họ nấu một nồi canh dưa với một nồi cháo, không ai lãng phí thức ăn cả.
Lăng Thanh Vân vốn còn lo lắng không đủ nước, không ngờ ngoại trừ nước các cụ già tích trữ thì hệ thống cấp nước cũng không bị ngắt. Đây là tin tốt, nếu hệ thống ngừng cấp nước, xử lý phân của nhiều người như vậy cũng là một vấn đề lớn – bồn cầu tự hoại cần nước.
“Tuyết rơi rồi… Thành Thành, em có thấy lạnh không?”
“Thành Thành, từ khi chúng ta tới thành phố S thì không thấy được mấy trận tuyết, lần này chúng ta lại có thể cùng nhau ngắm tuyết…”
“Thành Thành, con cún nói nếu em ăn nhiều tinh hạch, có khả năng sẽ nhớ lại chuyện trước kia… Về sau anh nhất định sẽ tìm cách kiếm nhiều tinh hạch cho em ăn!”
“Thành Thành….”
Thời gian còn sớm, Lăng Thanh Vân tựa lưng vào ghế ô tô nói chuyện với Trang Thành, chỗ xăng ban đầu hắn chuẩn bị đã sắp hết, nhưng hôm nay trong lúc cứu người lại lấy được chút ít từ người thuê trọ làm tài xế taxi với mấy chiếc xe bị vứt trong ngõ, tạm thời coi như đủ dùng.
“Thành Thành, ngày mai gặp lại.” Cuối cùng, chào Trang Thành xong Lăng Thanh Vân vào không gian, hắn còn cần một không gian yên lặng để đề cao lực tinh thần của mình.
Đúng vậy, Lăng Thanh Vân không định ngủ, nếu thiền cũng có thể giúp hắn tiêu trừ mệt nhọc, thế thì cần gì ngủ? Mặc dù ở thời điểm mệt mỏi rất muốn nằm xuống, nhưng chỉ cần kiên trì thì sẽ không có vấn đề!
Ngồi thiền ba tiếng liền, Lăng Thanh Vân nhịn không được liền tỉnh lại. Nghỉ ngơi một chút, hắn tiếp tục thiền, nhưng lần thứ hai lại chỉ có thể ngồi hai tiếng liền khó chịu không tiến hành nổi nữa, lại nghỉ thêm một lúc, tiếp tục thiền….
Con cún nằm trên chồng quần áo bên cạnh, nhìn Lăng Thanh Vân, lại nhìn Trang Thành ở bên ngoài ngồi trên ghế điều khiển, không biết suy nghĩ cái gì.
Ngày hôm sau lúc Lăng Thanh Vân ra khỏi không gian, thậm chí còn có cảm giác được giải phóng, tuy rằng thiền sẽ không làm hắn mệt mỏi nhưng cái loại cảm giác nôn nóng kia khiến hắn thấy cả người khó chịu, nhưng khi nhìn đến Trang Thành đầy đầu hơi sương hết thảy liền trở thành hư không.
“Thành Thành, ngay cả bản thân bị kết băng em cũng không biết sao?” Lăng Thanh Vân nhìn Trang Thành quay đầu nhìn mình, trên mặt không biết vì sao đã kết những bông tuyết li ti, nhịn không được hỏi.
Hắn không đóng cửa sổ trần cũng không đóng cửa gara, trách không được trên người Trang Thành kết đầy hoa tuyết… Khóe miệng kéo lên một nụ cười, nhưng ánh mắt lại ánh lên đau xót, Lăng Thanh Vân lấy một chiếc khăn mặt từ không gian ra, chầm chậm đưa tới gần mặt cậu.
Rõ ràng là động tác thật ấm áp nhưng hắn không thể không cẩn thận, thời thời khắc khắc chăm chú đề phòng, chỉ sợ Trang Thành không khắc chế được cắn một ngụm. Theo lời con cún, hắn là người tu công đức, có được công đức kim thân, liền tính là bán thành phẩm thì lực hấp dẫn đối với tang thi vẫn lớn hơn nhân loại và người tiến hóa.
Trang Thành có thể khắc chế không ăn mình quả thật là phi thường khó khăn!
Dùng khăn lau mặt Trang Thành rồi lau tóc cho cậu, động tác Lăng Thanh Vân rất chậm, Trang Thành thì phối hợp một cách thần kỳ.
Từ khi Trang Thành biến thành tang thi, cậu liền không rửa mặt, người luôn yêu sạch sẽ, hôm nào cũng phải tắm gội như Trang Thành… Lăng Thanh Vân vừa lau mặt cậu vừa cảm thấy ánh mắt cay cay.
Ngày trước khi sống cùng bà, hắn chưa bao giờ chú ý chuyện vệ sinh cá nhân, một tuần có thể tắm một lần đã coi như không tồi. Lên cấp hai không biết làm sao mà bắt đầu có chấy, còn lây cho Trang Thành ngồi cùng bàn…
Nhưng Trang Thành rất chăm gội đầu nên chẳng mấy ngày mà hết, sau đó, hắn rơi vào đường cùng liền cạo sạch tóc…
Hiện tại, cho dù Trang Thành không gội đầu cũng sẽ không có chấy…
Một cái khăn mặt sạch lau xong liền đổi màu, giờ trên người Trang Thành sạch nhất có lẽ chính là đôi tay vì hắn giúp cậu rửa rất nhiều lần.
Lăng Thanh Vân giúp Trang Thành rửa mặt xong liền xoa đầu đối phương, có lẽ về sau hắn nên giúp Trang Thành tắm. Hồi bà bị bệnh, ban đầu nhất quyết không cho hắn giúp bà lau người, sau hắn rất kiên trì, không phải đã thuyết phục được bà sao? Hiện tại Trang Thành có lẽ không quen, dần dần, nói không chừng liền quen….
Mà không biết tương lai Trang Thành khôi phục trí nhớ, phát hiện đã bị mình xem hết cả người thì sẽ thấy thế nào…
Nghĩ vậy, ánh mắt Lăng Thanh Vân bất giác chạy dọc người Trang Thành, tuy cậu mặc nhiều quần áo, nhưng lúc hai người cùng nhau tắm, hắn đúng là đã nhìn thấy thân thể Trang Thành…
Tiếc là chỉ có bóng dáng, hắn chỉ nhớ được đường cong vô cùng xinh đẹp mà thôi… Lại nói tiếp lúc đó Trang Thành vẫn không chịu nhìn hắn không phải là cương rồi chứ? Lăng Thanh Vân đột nhiên cảm thấy mình thật ác!
“Ngao!” Trang Thành cúi đầu phát ra âm thanh, nhe răng với Lăng Thanh Vân, sao tự dưng cậu lại thấy nguy hiểm nhỉ?
Bên ngoài tuyết vẫn rơi nhẹ, trên đường cơ bản không đọng lại tuyết, chỉ có nóc nhà như được khoác một lớp áo trắng tinh. Lăng Thanh Vân đội mũ bảo hiểm cho Trang Thành, sau đó lái xe ra khỏi gara: “Thành Thành! Chúng ta đi giết tang thi nào!”
Lăng Thanh Vân cùng Trang Thành ở ngoài cứu người giết tang thi tích cóp công đức, ngẫu nhiên đụng tới tang thi biến dị thì giết cho Trang Thành lót dạ. Còn ở khu an toàn, đã có không ít người vì mấy chục cân lương thực mà chuyển đến mảnh đất bên ngoài đã bị bom oanh tạc.
Khu an toàn rốt cuộc sẽ không mặc kệ sống chết của dân chúng, tiếp tục xuất ra lương thực, tìm người bắt đầu xây dựng tường vây vòng ngoài rộng lớn hơn, đồng thời cổ vũ dân chúng tự xây nhà ở.
Bởi vậy, trong mắt rất nhiều người, khu ngoài với khu trong chẳng khác nhau là mấy, hơn nữa khu trong quá mức chật chội, thường thường chỉ kiếm được một chỗ nằm, khu ngoài lại có thể xây nhà, vậy nên càng có thêm nhiều người cầm lương thực đến khu ngoài định cư.
Theo càng nhiều người lĩnh lương thực rời khỏi khu trong của khu an toàn, người khu ngoài càng ngày càng đông, khu trong và khu ngoài dần dần biến thành hai thế giới khác nhau.
Kim Tường và Cố Gia Bảo không thiếu lương thực nên tiếp tục ở lại khu trong, nhưng từ khi Lăng Thanh Vân mất tích, tâm trạng bọn họ trở nên trầm trọng vô cùng.
Kim Tường là cô nhi, từ nhỏ đã biết sát ngôn quan sắc, y biết trong lòng Lăng Thanh Vân có chuyện, nhưng y không phải Cố Gia Bảo, không quen với Lăng Thanh Vân, muốn khuyên cũng không có biện pháp khuyên, nên sẽ không nhiều lời, không ngờ Lăng Thanh Vân vừa đi liền không quay trở lại.
Ngày thứ ba sau khi Lăng Thanh Vân rời đi, Trương Nghị đến tìm Lăng Thanh Vân, gặp được bọn họ, hai người liền gia nhập đội ngũ của Trương Nghị.
Số lượng tang thi biến dị tăng mạnh, áp lực của khu an toàn càng lớn, đương nhiên dưới sự cổ vũ của khu an toàn, càng nhiều người ra ngoài giết tang thi cứu người.
Nhưng tang thi càng ngày càng đông, tang thi biến dị cũng thế, Trương Nghị mang theo đội ngũ đi làm nhiệm vụ mấy lần cũng chết mất mấy người. Mà vận khí Kim Tường với Cố Gia Bảo không tồi, cư nhiên vẫn còn sống.
Đã thế, nhóm bọn họ còn đột nhiên nhận được nhiệm vụ, đi nội thành thành phố S vận chuyển một đống máy móc lớn!
Cố Gia Bảo mừng như điên, vị trí đám máy móc kia cực gần chỗ nhà cậu của cậu!
Mạt thế đã tới hơn một tháng, nhà cậu của cậu phỏng chừng dữ nhiều lành ít, nhưng cậu vẫn muốn đi xem, dù sao bọn họ cũng là người thân của cậu….
Tuyết rơi tuy thưa nhưng rả rích suốt ba ngày, con đường bị đóng tuyết rất là khó đi, nhưng đồng thời tuyết cũng đông lạnh đám tang thi khiến chúng hoạt động càng thêm chậm chạp. Vậy nên kẻ đi săn thức ăn lẫn con người đều tính toán nhân dịp này giết thật nhiều tang thi!
Khu an toàn thành phố B, cũng là khu an toàn lớn nhất nước Z, từ khi mạt thế tiến đến, bởi vì nơi này nhiều quân đội nhất cho nên cũng thành lập khu an toàn lớn nhất, nhiều người sống sót nhất.
Khu an toàn thành phố được xây quanh doanh trại, hiện giờ, một ông lão tóc hoa râm, cho dù người không hiểu quân hàm nhìn đến quần áo của ông cũng có thể biết được địa vị của ông rất cao, đang vội vã chạy vào một tòa nhà nằm ở khu trung tâm.
“Đảo HN đã bị thu phục! Thành lập khu an toàn HN!” Thanh âm mạnh mẽ của ông vang lên trong phòng, tất cả mọi người đều có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Giờ số lượng tang thi quá nhiều, còn đang không ngừng tiến hóa, trong khi người tiến hóa rất ít, thực lực cũng không đủ chống lại tang thi… Về phần vũ khí nóng, nếu bọn họ dùng đạn bom uy lực lớn nổ tan thành phố, về sau địa cầu còn sót lại được gì? Cho dù tang thi chết sạch, nhưng hoàn cảnh địa cầu cũng không còn thích hợp cho con người sinh tồn! Về phần súng đạn, hiện tại toàn bộ xưởng công binh cả nước đều đang tăng ca sản xuất ngày đêm, bọn họ thậm chí đã tính toán phát súng cho tất cả dân chúng!
Trong dạng hoàn cảnh ác liệt như vậy mà muốn sinh tồn, muốn có đủ lương thực thì phải làm gì?
Tang thi chỉ ăn con người, không thể sinh sôi nảy nở, cho dù bọn chúng áp đảo được mấy năm nhưng qua thật lâu thật lâu về sau rồi cũng sẽ biến thành một đống thịt thối không phải sao?
Đối với nhân loại mà nói, hiện giờ biện pháp tốt nhất có lẽ chính là tìm một hải đảo không liền với lục địa để sinh sống, chờ tang thi tự diệt vong, lại thường thường cho vài quả mìn, mấy chục mấy trăm năm sau, bọn họ có thể trở về!
Ý tưởng này đã có ngay từ khi tang thi xuất hiện, bởi vì nó cho nên bọn họ mới không tiếc hết thảy đại giới đi thu phục đảo HN!
“Có lẽ, tang thi xuất hiện chính là Trái Đất đang cảnh cáo chúng ta, đừng tiếp tục tàn phá nó nữa…” Một thanh âm vang lên trong phòng, động vật vô tình bị tang thi cắn xong, miệng vết thương sẽ có dấu hiệu thối rữa mà chết nhưng cũng không biến thành tang thi, chỉ có con người mới có thể bị lây nhiễm, chẳng lẽ đây chính là trời phạt?
Mặc kệ mọi người nghĩ thế nào, lãnh đạo nước Z sau nhiều ngày chần chừ, rốt cuộc vào ngày 18/1/2015 đưa ra một quyết định trọng đại.
Quyết định này được gọi là “Kế hoạch hy vọng 118”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...