Quả nhiên giống như tôi dự liệu, bạn thân An Nhiên đối với tôi mà nói, là phiền phức tồn tại, tôi thật muốn ngăn chặn miệng nàng ồn ào, đâm mù ánh mắt nàng làm càn, bẻ tứ chi nàng quấn quýt lấy An Nhiên không tha.
Nhưng tôi muốn làm nhất, là bẻ gảy cái cổ tinh tế của nàng, làm cho nàng cũng không bao giờ có thể tiếp tục chiếm cứ vị trí bên người An Nhiên.
Nhưng tôi biết rõ, chỉ có thể là muốn mà thôi.
Thu hồi ánh mắt tiếc nuối, tôi nhẹ nhàng đứng dậy trên ghế sa lông hôm qua ngủ, vươn người một cái.
Buổi tối là lúc tất cả xác sống hoạt động nhiều nhất, nghĩ đến những người kia bị hành hạ đến tinh thần căng thẳng một đêm chưa ngủ.
Dù vậy, lại có bao nhiêu người có thể quyết định mạo hiểm một lần phá vòng vây đây?
A, con người a.
Chỉ biết bắt nạt kẻ yếu là cường hãn , rụt rè khiếp đảm là thái độ bình thường.
Các ngươi ở trước mặt xác sống yếu đuối như vậy, có tư cách gì sống tiếp?
Đến bên cửa sổ nhìn ngó, sắc trời mờ mờ, nắng sớm tinh khôi, nếu là không có những xác sống không an phận kia, xác thực là một sáng sớm tốt đẹp.
Tay hất dao một cái giải quyết một con xác sống dưới lầu kêu gào nhiều nhất, tôi thả nhẹ bước chân đi tới một bên khác sô pha, thay An Nhiên đắp lại chăn, hoàn cảnh như vậy mà còn ngủ đến hương vị ngọt ngào như thế, chắc là mệt chết đi.
Có nên xuất phát tối nay hay để cho nàng ngủ thêm một chút đây?
Liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, 6 giờ 22 phút, còn sớm.
"Ân a..." Âm thanh nói mớ nho nhỏ có chút khàn khàn gần tỉnh , như là hòa tan sô cô la, có xúc cảm như tơ nhung, tâm tình tối tăm của tôi trong nháy mắt liền trở nên sáng lạn bởi vì dáng vẻ đáng yêu khi nàng mơ mơ màng màng mở ra đôi mắt mờ tịt.
"Tỉnh rồi?" Đưa tay sờ soạng sờ mặt nàng, gò má mềm mại mà ấm áp, nhiệt độ làm người lưu luyến không rời, nàng thuận thế ở trong lòng bàn tay tôi sượt hai lần, như cún con vẫn chưa cai sữa, sau khi ngáp một cái con mắt ướt sũng nhìn về phía tôi, thật lâu mới phục hồi tinh thần lại.
"...!Tiêu?" Nàng nghi hoặc mà gọi tôi một tiếng, tựa hồ cảm giác được da thịt tôi lạnh lẽo, giật mình một hồi, vẻ mặt bỗng nhiên có chút cứng ngắc, từng chút từng chút đem mặt dời khỏi lòng bàn tay tôi, nghiêng đầu đi nhỏ nhỏ thanh nói rằng, "Sớm, chào buổi sáng..."
A, vẫn là mới vừa tỉnh ngủ thì phản ứng càng tự nhiên, càng khiến tôi yêu đây.
"Sớm." Tôi ngoắc ngoắc môi, thân đứng thẳng, hai ba bước đi tới ghế sô pha của một người khác, nhấc chân đá một hồi nha đầu ngủ đến không hề có một chút hình tượng kia: "Dậy."
Còn không chạm được chân nhỏ của nàng, cái người nước bọt phân tán bốn phía kia lại đột nhiên thu hồi chân, xoay người đứng lên, bày ra tư thế công kích đối mặt tôi, một luồng hừng hực áp lực tự nhiên toả ra, mặc dù nàng vẫn chưa có mở mắt ra.
Đây chính là cái gọi là cao thủ võ lâm phản xạ có điều kiện sao? Rất tốt.
Có thể người này cũng không có nhìn qua giống người ngu ngốc như vậy.
"A...!Cô làm gì a!" Nàng dụi dụi con mắt, làm như bất mãn tôi đánh thức nàng, "Khi tôi ngủ không nên tới gần, cẩn thận tôi đánh cô nha!"
Không để ý sự uy hiếp của nàng, tôi ném cho nàng một bình nước, sau đó từ trong không gian tìm ra ba túi ba lô cỡ lớn, từng người nhét một chút lương khô cùng đồ dùng hàng ngày vào, lại chọn một chút dụng cụ nhỏ sẽ dùng đến, phân biệt đưa cho các nàng.
Trên người có dị năng không gian cũng không thích hợp nói cho mọi người đều biết, để tránh khỏi đưa tới phiền phức không tất yếu, vì thế nên ra ngoài vẫn là cần mang theo ba lô che dấu tai mắt người.
Nhanh chóng rửa mặt xong xuôi, thời gian đúng 6 giờ 37 phút, An Nhiên và nha đầu kia liếc mắt nhìn nhau, không tiếng động mà giao lưu một phen, liền do nàng đi ở phía trước đánh trận đầu, chính mình thì lại đứng phía trái đằng sau tôi, một trước một sau đem tôi vây vào giữa trạng thái bảo vệ, tôi âm thầm nhíu nhíu mày, thực sự không thích loại hiểu ngầm này của các nàng.
Nhưng cũng vui vẻ vờ ung dung, tiếp nhận các nàng sắp xếp.
Dù sao, tôi vẫn luôn đóng vai nhân viên hậu cần không có lực công kích.
Nghe An Nhiên nhắc qua, bạn thân nàng là dị năng loại tốc độ, bản thân cũng là cái thiên tài đánh lộn.
Như vậy, xông pha chiến đấu chức trách lớn liền muốn giao cho nàng.
Nghĩ đến đây, tâm tình của tôi tốt hơn không ít, ở bên trong ánh mắt kinh ngạc nàng đưa cho nàng một cái cảnh côn lấy được trong phòng an ninh.
Nha đầu kia áng chừng một chút cây gậy trong tay, hướng tôi gật đầu ra hiệu, kéo cửa ra, đang muốn bước ra đi, lại đột nhiên dừng lại, tôi không hiểu nghiêng người sang xem, trước đây rõ ràng không có cảm giác xác sống đến ngoài cửa.
Đối diện cửa bảo vệ cũng đồng thời mở ra, hiện ra một nam nhân trẻ tuổi vác lấy bóc lớn.
Hắn đeo một bộ mắt kính gọng đen, tướng mạo bình thường, vóc người cũng gầy yếu, da dẻ bệnh trang như quanh năm không thấy ánh mặt trời.
Nhưng tôi từ trên người hắn không cảm giác được khí tức đồng loại, lúc này mới kiềm chế sát ý đột nhiên nổi lên.
Hắn lấm lét nhìn trái phải một hồi, biểu hiện vốn là có chút lén lút khi nhìn thấy chúng tôi, nói chính xác là nha đầu đứng trước tôi thì đột nhiên sáng ngời, vung lên một nụ cười ánh mặt trời: "Hello ~ "
Không có người trả lời hắn.
Nha đầu kia không để ý hắn lấy lòng, quay đầu đối với tôi cùng An Nhiên thấp giọng nói: "Không biết nơi nào đến bệnh thần kinh, đừng để ý tới hắn.
Bên kia có cái tường thông đến sân nhà tầng một, chúng ta nhảy xuống, rồi vòng vào trong nhà để xe, như vậy sẽ không khiến xác sống chú ý nhiều."
Tôi gật đầu biểu thị hiểu rõ, An Nhiên cũng không có dị nghị, nam nhân bị quên kia tựa như quen dựa vào lại đây, nhỏ giọng nói rằng: "Không được không được, tuyệt đối không nên đi sân nhà, nơi đó có thật nhiều xác sống!"
Tôi cảm thấy hứng thú nhíu mày, còn chưa nói chuyện, liền thấy Kiều Tử Mặc đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt người đàn ông kia, khí thế hùng hổ nói: "Làm sao ngươi biết nơi đó đều là xác sống? Ngươi gặp sao! Còn có, ngươi là ai vậy! Lén lén lút lút theo chúng ta là muốn mưu đồ gây rối sao? Thức thời lăn xa một chút, bằng không đừng trách cô nãi nãi thủ đoạn độc ác!"
Người đàn ông kia bị ngữ điệu nàng thâm trầm doạ đến run lập cập, nhưng vẫn đánh bạo nói rằng: "Tôi là nói sự thật! Là tôi cảm giác được! Còn có, tôi không có theo dõi các cô! Tôi ở đối diện nhà cô, tôi tên Ngô Phóng Ca."
"Cảm giác được ? Cái mông ngươi!" Kiều Tử Mặc liếc hắn một cái, khẩu khí vẫn là không quen, "Đối diện nhà chúng tab a năm trước không ai ở!"
"Ai nha không lừa ngươi, ba năm trước tôi mua lại nhà kia liền dời đến rồi, chỉ là bình thường toàn ở nhà, rất ít đi ra ngoài mà thôi..." Hắn vội vàng muốn chứng minh sự trong sạch của chính mình, móc ra ví tiền trong túi, lấy ra thẻ căn cước, tôi tùy ý liếc qua, nhìn thấy ảnh chụp có chút ố vàng trong túi tiền hắn, là bé gái ăn mặc áo đầm.
A, yêu thích trẻ con sao?
Tôi không khỏi nhìn nhiều lần cái người nam nhân tên Ngô Phóng Ca, nhưng cảm thấy có gì đó không đúng, trên người hắn có một loại khí tức đặc biệt, để tôi vô ý cảm giác được bài xích, nhưng lại không phải xác sống trên người bạo ngược khát máu, cũng không giống với phòng thí nghiệm từng ở cảm giác được quỷ dị chết lặng, lại như là thuần túy năng lượng phát tán cùng chảy xuôi...!Dị năng giả?
Tôi một lần nữa đánh giá một phen người đàn ông này, trở tay đánh ra một con dao gọt hoa quả dài 20 cm chỉ vào hắn.
"Oa...!A ừ..." Hắn sợ đến sắp muốn kêu to, bị nha đầu kia một tay che miệng lại.
Tôi cho ánh mắt khen ngợi, nha đầu này phản ứng không tệ.
"Cô " dao trong tay để lên bên gáy của hắn, hơi dùng chút sức mạnh, "Có dị năng?" Mặc dù là hỏi, nhưng đã có tám phần mười khả năng, ánh mắt của hắn có gợn sóng lớn trong nháy mắt.
Nói quanh co một lúc, khi tôi không nhịn được đè xuống lưỡi dao thì hắn mới vội vàng trả lời: "Tôi tôi tôi, tôi là có một chút không giống với người bình thường!" Cẩn thận mà nuốt ngụm nước miếng, hắn thử dời cái cổ, rời xa lưỡi dao,
"Chính là không biết có phải là dị năng ngươi nói"
Thấy thế, Kiều Tử Mặc trực tiếp một cước đạp lên chân hắn, tàn bạo mà quát lên: "Đừng nghĩ giở trò gian! Nhanh cho lão nương xem năng lực ngươi! Không phải vậy...!Hừ hừ, ngươi hiểu!"
Hắn giận mà không dám nói gì nhìn tôi một cái, lại ai oán nhìn lướt qua ác bá Kiều Tử Mặc, xoa xoa chân mình, sau đó nhìn chằm chằm trên tường kính phòng cháy hành lang, một giây sau, cái kính kia bỗng dưng nổ tung, ào ào ào đổ nát một chỗ, mà hắn cũng là một mặt mồ hôi lạnh, uể oải cúi người xuống chống đầu gối của chính mình trực tiếp thở dốc.
"Ý niệm?" Kiều Tử Mặc từ bên trong nháy mắt kinh hãi phục hồi tinh thần lại, ánh mắt cổ quái đánh giá nam nhân bề ngoài xấu xí này, "Không tệ lắm tiểu tử." Tuy là khen, nhưng giọng điệu không nóng không lạnh.
Nhưng người ta lại hiểu lầm ý nàng, cởi bỏ kính mắt của chính mình, nhìn nàng vẻ mặt thành thật nói rằng: "Tôi là người tốt."
Bốn mắt nhìn nhau, nha đầu kia thật giống bị đầu độc vậy, không chớp một cái nhìn về phía con mắt của hắn, cũng lăng lăng lặp lại một câu: "Ngươi là người tốt."
Người đàn ông kia lại từ từ nói: "Tôi lớn lên thật là đẹp trai."
Nàng chầm chậm trừng mắt nhìn, cũng nói theo: "Dung mạo ngươi thật là đẹp trai."
"Mặc Mặc?" An Nhiên đứng phía sau tôi lo âu nhẹ nhàng kêu một tiếng, tôi hướng nàng vung vung tay, ra hiệu yên lặng xem biến đổi.
Không nghĩ tới Ngô Phóng Ca này còn khéo tay như thế, thật là thú vị vô cùng, chờ nha đầu này tỉnh lại, biết mình vừa nãy mất mặt như vậy, có thể hay không giận dữ và xấu hổ muốn chết?
Ý nghĩ bỡn cợt lướt qua, tôi quyết định lưu lại nam nhân thực lực không tệ này, coi như để khiến nha đầu này ngột ngạt, hắn cũng rất có giá trị.
Nói xong hai câu này, hắn rốt cục cũng lại chống đỡ không được, con mắt đỏ đậm, ôm đầu thống khổ ngồi xổm xuống, tôi cũng theo ngồi xổm xuống, từ trong túi đeo lưng lấy ra một bình nước đưa cho hắn: "Ngươi là dị năng loại tinh thần đi...!Đầu rất đau? Còn có chỗ nào không thoải mái? Loại năng lực này thời gian sử dụng cùng uy lực là bao nhiêu? Giá trị cực hạn và tác dụng phụ đây?"
Dị năng của hắn rất đặc thù, vận dụng thoả đáng, sẽ tương đương mạnh mẽ.
Nếu là có điều kiện, liền có thể lập tức phân tích ra hắn các hạng số liệu chỉ tiêu, nếu có thể làm chút thí nghiệm liền không thể tốt hơn.
Tôi nheo lại mắt, không dấu vết đảo qua đầu óc của hắn, nhiệt cảm so với người bình thường sinh động nhiều hơn, thật muốn giải phẫu nhìn, tiếc nuối lắc đầu một cái, chờ sau này có cơ hội nói sau đi.
"Tiêu, " An Nhiên kéo tay tôi, đem tầm mắt của tôi từ trên người nam nhân kia kéo trở về, "Vừa nãy động tĩnh rất lớn, sẽ đưa tới xác sống...!Chúng ta nhanh rời đi!"
"Ừm." Tôi gật đầu, nắm chặt tay nàng , nàng mím môi cười, có loại nội liễm ôn nhu.
Giơ tay hạn chế Kiều Tử Mặc đã phục hồi tinh thần lại một mặt bi phẫn đến muốn giết người diệt khẩu, tôi chỉ chỉ đồng hồ đeo tay: "Thời gian rất gấp, đi mau."
Bị Ngô Phóng Ca trì hoãn, thời gian cách dự định chỉ còn không tới năm phút đồng hồ .
Hắn lập tức ân cần nói rằng: "Tin tưởng tôi đi, đường đi từ bên kia phòng cháy, nơi đó thường ngày đều bị khóa lại rồi, không có ai đi, hiện tại cũng không có xác sống!"
Tôi liếc mắt ra hiệu cho An Nhiên, nàng hiểu ý vỗ vỗ vai Kiều Tử Mặc, đánh nhịp làm quyết định: "Được, vậy thì nghe lời ngươi! Chúng ta lập tức đi."
Ngô Phóng Ca hưng phấn đáp một tiếng, thức thời xoay người đi trước dẫn đường, sau lưng cái bọc nhét nhiều như núi nhỏ thật có chút buồn cười.
Quả thực như hắn nói, chúng tôi chỉ bỏ ra hơn ba phút liền thuận lợi tách ra xác sống đến bên trong nhà để xe dưới hầm.
Trong nhà để xe đỗ hơn nửa xe, nhưng hầu như không dư thừa xe thể thao xa hoa, gần đó còn vài con xác sống du đãng, chưa kịp gào thét liền bị một bóng người cấp tốc giải quyết, nhìn Kiều Tử Mặc dễ như ăn bánh liên tiếp đánh giết ba con xác sống, tôi cuối cùng cũng coi như có chút tán thành thực lực nha đầu này, tốc độ mười mét là đủ nhanh, nhưng vượt xa trăm mét thần thoại khác người.
Nhanh chóng quan sát bốn phía một hồi, từ một bên khác nơi thang lầu truyền đến tiếng huyên náo, tôi chọn lựa một chiếc xe jeep bốn người, tuy rằng kiểu dáng cổ chút, nhưng trước xe gia cố bảo vệ khiến tôi an tâm.
Cảm giác tiếng ồn càng ngày càng gần, tôi không do dự nữa, trước tiên chống một bên nhảy vào bên trong xe, ngồi vào chỗ điều khiển, quay đầu hướng ba người còn đang ngay người nói rằng: "Lên xe."
"Tiêu...!Chúng ta thật giống không có chìa khóa xe a?" An Nhiên lập tức nhanh chóng nhảy lên chỗ kế bên tài xế, đợi được hai người khác cũng cấp tốc tiến vào thì nàng mới nhỏ giọng nhắc nhở.
Tôi bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, buồn cười nàng hậu tri hậu giác, nhưng vẫn ôn nhu động viên nàng: "Không sao, tôi có biện pháp."
Hiện tại mới suy tính tới vấn đề này, thật là một đứa nhỏ ngốc.
Có nên nói cho nàng biết, tôi cũng học qua vậy lý chuyên nghiệp đây?
Hai ba lần mở ra tay lái, thuần thục tìm tới hoả tuyến cùng một cái kíp nổ khác, đan xen đụng vào, chỉ thử hai lần, xe liền di chuyển, âm thanh động cơ phanh lại ở bên trong nhà để xe trống trải dưới hầm cũng không tính đột ngột , có một làn sóng tiếng vang càng làm người khác chú ý chiếm cứ sân nhà.
Ánh mắt kinh ngạc của ba người cũng bị âm thanh dời đi.
Cũng được, khỏi tốn công tôi miệng lưỡi giải thích.
Thừa dịp quay xe, tôi từ kính chiếu hậu liếc tình huống phía sau một cái, mười mấy người từ nơi nào cầu thang lảo đảo chạy xuống, nương theo từng trận tiếng gào, dự tính số lượng xác sống đuổi theo không phải số ít.
Tôi liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay: Bảy giờ kém mười giây.
Thời gian vừa vặn.
"Ngồi vững vàng ." Lần thứ hai liếc mắt nhìn đám người kia liều mạng chạy hướng tới nhà xe, cùng với hai tiểu tử chạy tới phía chúng tôi, tôi cười cợt, buông ra bộ ly hợp đồng thời một cước giẫm xuống chân ga, xe đột nhiên vọt ra ngoài, dựa vào bảo hiểm rắn chắc và to lớn xung lượng phá tan miệng cống, chỉ chừa cho bọn họ một đạo khí thải màu đen.
Muốn đi nhờ xe, vẫn là đợi đấy.
Sau khi nghiền nát mấy con xác sống cản đường, xe đi chủ yếu đường nối tiểu khu.
Phía trước là mấy chục con xác sống bị tiếng vang kích thích đến, phía sau là con người tới gần cái chết rồi lại khát vọng sinh tồn, dư quang của khóe mắt nhìn thấy An Nhiên liên tiếp tầm mắt nhìn về phía sau, tôi lắc lắc đầu, hướng chỗ ngồi đằng sau ra lệnh Ngô Phóng Ca: "Phá tan cửa lớn."
Nguyên nhân đồng ý mang theo hắn, chính là tôi cần phải có người mở ra cửa sắt tiểu khu.
Chiếc xe này tuy rằng vững chắc, nhưng cũng không chịu nổi va chạm mãnh liệt lặp đi lặp lại nhiều lần, mà tôi cũng không muốn ở trước mặt An Nhiên sử dụng quá nhiều năng lực.
Bây giờ, có tiểu tử này làm tấm gỗ chặn, làm việc thuận tiện không ít.
"A? A...!Nha nha!" Hắn gật đầu không ngừng, lấy kính mắt xuống, một cách hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm cái cửa sắt lớn màu đen, tròng mắt màu nâu đậm dường như có vòng xoáy ngưng tụ.
Cùng lúc đó, xác sống cách xe chúng tôi càng ngày càng gần.
Tôi hầu như có thể ngửi thấy được con xác sống đi đầu tiên tỏa ra mùi hôi tanh tưởi, mà phía sau chúng tôi cũng vang lên tiếng con người thét chói tai, khóc rống thanh, cùng với âm thanh xe khác di chuyển.
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cửa lớn ầm ầm ngã xuống, chấn động nổi lên đầy đất tro bụi, mà tôi cũng giẫm xuống chân ga, mạnh mẽ đánh bay vài con xác sống phía trước, thẳng tắp ép lên người chúng nó, thô bạo làm ra một con đường đi, về phần có bao nhiêu người có thể tóm lại khe hở ngăn ngắn này mà cùng đi ra, tôi không quan tâm.
Vốn là, mục đích của tôi không phải vì cứu người.
Bất chấp nguy hiểm cùng An Nhiên tìm đến bạn thân nàng, thỏa hiệp mang theo hai người phiền toái này, thuận thế trợ giúp bộ phận cư dân phá vòng vây.
Tất cả những thứ này, chỉ có điều là làm nền để tôi ở trong lòng An Nhiên càng nhiều trọng lượng hơn thôi.
Rồi có một ngày, tôi sẽ là trong lòng nàng không thể thay thế, tồn tại quan trọng nhất, giống như nàng đối với tôi.
Nàng sẽ là ánh sáng duy nhất, chỉ thuộc về một mình tôi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...