*Ed: Có biến có biến, cùng đếm ngược tới chương cuối nào!!
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt trời đã sang cuối thu.
Càng gần tới mùa đông tiết trời càng chuyển lạnh, vật tư càng trở nên khan hiếm, ngay cả Zombie không biết sợ cái gì dường như cũng chịu sự ảnh hưởng của thời tiết, động tác chậm chạp như rùa bò, có rất nhiều Zombie bắt đầu chuyển địa bàn, không còn lượn lờ các chỗ ngoại ô thành phố nữa.
Tia nắng mặt trời xuyên qua màn sương đêm trắng xóa, chiếu xuống mặt đất thành những đốm vàng rực.
Trên mặt đất, lớp tuyết đọng qua đếm lấp lánh ánh sáng, trong không khí nổi lên từng đợt khí lạnh.
Sáng sớm chính là thời điểm lạnh nhất trong ngày, bầy Zombie trốn vào trong các căn nhà ấm áp mở to đôi mắt đỏ tươi nhìn ra bên ngoài, tìm tòi tung tích thức ăn.
Con đường bên ngoài cửa sổ lúc này vừa trống trải vừa yên tĩnh.
Nhiệt độ của mùa thu năm nay giảm hơn mấy độ so với bình thường, đây là mùa thu đầu tiên kề từ mạt thế, tới mùa đông chỉ sợ nhiệt độ vẫn tiếp tục giảm thâm vài chục độ nữa, e rằng phải xuống tới âm mười mấy hai mươi độ, mà khu vực bọn họ ở là phương Nam, chứ nếu mà là phương Bắc, không biết nhiệt độ còn thấp bao nhiêu nữa.
"Chờ sương tan, chúng ta hãy đi tới thành phố lớn lân cận tìm vật tư mùa đông đi." Lâm Uy nhìn qua quần áo mỏng manh trên người mọi người, nhíu mày thật sâu.
Bây giờ nhiệt độ không khí đã là âm mười độ, mà quần áo bọn họ thu thập được đều mỏng, trừ Diệp Man mặc hơi dày chút ra, thì mấy người đàn ông đều mặc áo cộc tay.
Không phải bọn hắn không muốn mặc nhiều chút, mà là thật sự không có quần áo để mà mặc.
Lúc trước tiết trời nóng bức, mọi người ai cũng đang chạy trối chết, trừ đồ ăn ra ai mà hơi đâu suy nghĩ tới quần áo chứ.
Cũng chẳng phải đang đi du lịch, dưới tình huống này, bảo vệ được tính mạng đã là may lắm rồi.
Tính ra thì bọn họ đã ở lại thôn này gần nửa tháng, lúc trước đại đa số những thứ gom được đều là đồ ăn, giờ cũng đã hết, quan trọng nhất là thời tiết ngày càng lạnh, các loại vấn đề theo đó mà nhiều lên.
Thức ăn qua mùa đông, trang phục chăn mền đều là vật tư quan trọng nhất.
Lấy tình huống trước mắt mà xem xét, thì bọn họ cần phải nắm chắc thời gian chuẩn bị tất cả thật đầy đủ trước khi mùa đông đến.
"Thời tiết chuyển lạnh, tuyệt sẽ có không ít người sống sót nhìn chằm chằm vào các khu thành phố lớn, đại bộ phận bọn họ đến từ trụ sở Hi Vọng, trụ sở này không đơn giản chút nào, lỡ như trong lúc thu thập vật tư bị người ta phát hiện bí mật của tôi và Vết Đao, chỉ e sẽ rước lấy phiền toái.
Tôi thấy chúng ta nên buông tha cho thành phố kế bên đi, đi xa một chút, mấy chỗ xa người sẽ bớt đi, sẽ không dễ xảy ra đụng độ như vậy." Tuy không sợ phải đụng độ với người khác nhưng bớt đi chút phiền toái vẫn hơn.
"Dù sao, chúng ta cũng không cần phải lo về chỗ đặt chân."
Lâm Uy suy nghĩ, trong quá trình thu thập vật tư, Vết Đao và Diệp Man sẽ khó tránh khỏi việc sử dụng dị năng, nếu ở khu vực đông người sẽ khó mà bảo đảm rằng không có ai phát hiện được.
Nhưng mà phụ cận chúng ta trừ thành phố F ra căn bản không còn thành phố lớn nào khác.
Hơn nữa ngay cả thành phố F cũng đã bị Chính Phủ cho nổ một nửa, còn cách trụ sở Hi Vọng rất gần, hầu như mọi người sống sót đều đi tới đó thu thập vật tư, cứ như vậy mà tiếp tục, nhất định vật tư sẽ chẳng còn lại bao nhiêu nữa.
Tuy xa hơn không có thành phố lớn, nhưng thành phố loại nhỏ và thôn xóm lại có không ít, chút chỗ đó ít Zombie, so với thành phố lớn có hàng chục hàng trăm vạn con Zombie thì an toàn hơn nhiều, nhưng tương đối mà nói thì vật tư lại ít, người sống sót cũng nhiều, chút vật tư kia nơi nào còn tới lượt bọn họ đến lấy chứ, chỉ sợ đã bị vét sạch từ lâu.
Nghĩ tới nghĩ lui, loại trừ hết mấy chỗ thế là chẳng còn chỗ nào thích hợp nữa cả.
Lâm Uy không nhịn được mà than thở, thật là đáng tiếc, nếu không phải lần trước gặp con nhện Zombie, bọn họ đã có thể mang theo Diệp Man đi thu thập chút đồ kia, cũng phải tận mười mấy túi đấy.
Nghĩ đến đó, một ý nghĩ chợt lóe lên.
Đúng rồi, sao hắn lại quên mất năng lực của Diệp Man chứ! Lúc trước, chính là nhờ vào dị năng của cô mà họ có thể chạy thoát từ nanh vuốt nhện Zombie mà, nếu là như vậy, thì chẳng phải...Lâm Uy liền cảm thấy kích động: "Diệp Man, cô có còn nhớ con nhện Zombie hồi trước không?"
"Đương nhiên là nhớ chứ, sao vậy?" Diệp Man nghi ngờ nhìn hắn một cái.
Cùng lúc đó, đáy mắt Ân Việt cũng có ánh sáng lóe lên, hắn nhìn Lâm Uy đang kích động, có chút suy nghĩ mà cong môi.
"Nếu như gặp lại con nhện như thế, cô có thể đừng để nó làm tổn thương đến bọn tôi được chứ?"
Diệp Man trầm ngâm suy nghĩ rồi nói: "Chắc là có thể đó.
Sao vậy, chẳng lẽ anh muốn..." Rất hiển nhiên, cô cũng nhớ đến phần lớn thức ăn đã từng bị bỏ lại chỗ đó, chúng đều là do cô sai Zombie thu thập từ tất cả siêu thị trong các thôn và thị trấn mà có, hơn nữa cô còn phân loại chúng theo chất lượng và hạn sử dụng dài ngắn, bỏ vào từng túi rieng.
Cứ như vậy mà buông tha chúng nó lại đó quả thật là vô cùng đáng tiếc.
"Chúng ta đi thu hồi những thứ đó đi." Lâm Uy trực tiếp đập bàn nói: "Nếu như không ai còn ý kiến nữa, thì buổi chiều chúng ta đi luôn." Nói xong liền nhìn thần sắc mọi người, ai cũng đều không phản đối, thế là hành trình buổi chiều đã được chốt, cứ như vậy mà làm.
"Diệp Man, xem ra lần này lại tiếp tục để cô phải chịu khổ rồi." Lâm Uy tiến lên đang định giơ tay vỗ vỗ vai Diệp Man bày tỏ sự cổ vũ, bỗng nhiên cả người hắn lạnh toát, hắn vô thức nhìn sang Ân Việt đang đứng cạnh Diệp Man, ánh mắt hắn sáng như đuốc đang vô thanh vô thức nhìn chằm chằm bàn tay hắn, hắn ngẩn ra, hạ tay xuống, cảm thấy không biết phải nói làm sao với vị đại ca bình dấm cỡ lớn nhà mình cho phải nữa.
Diệp Man vừa định trả lời bỗng nhiên trước mắt tối sầm, cảm giác nguy cơ mãnh liệt trào lên trong ngực, cơn hoảng loạn trước đây chưa từng có khiến thân thể cô run lên, hai chân lảo đảo, cả người như bị mất khống chế muốn ngã xuống.
Ân Việt nhanh tay lẹ mắt tiến lên ôm lấy vai cô, thuận thế để cô dựa vào ngực mình: "Man Man, cơ thể không thoải mái sao?"
"Nguy hiểm..." sắc mặt Diệp Man trắng như tờ giấy, loại cảm giác này...quá mãnh liệt! Cảm giác của cô khác hẳn với người bình thường, tuy rằng bình thường chỉ cần sắp xảy ra chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng thì sẽ có cảm giác trước, nhưng nó không giống lúc này, khiến tim cô đập dồn dập như giã tỏi, hoảng loạn tới mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy! Chẳng lẽ...chẳng lẽ có nguy hiểm gì đó vượt quá cả thường thức của cô đang tới gần?
Nhưng là, cô vừa có không gian, lại có cả dị năng nghịch thiên, còn có cái gì có thể khiến cho tim cô đập mạnh vậy nữa chứ? Ý nghĩ vừa mới thoáng qua, trước mắt cô hiện lên một bóng dáng quen thuộc.
Ngay sau đó, Diệp Man như bị điện giật, ngây ngẩn cả người!
Hình dáng quen thuộc như vậy, rõ ràng đó là...!Chu Lâm!
Chu Lâm cầm tay lái, mắt nhìn đường phía trước, qua cửa sổ thủy tinh nát vụn có thể thấy mặt đường bằng phẳng, hai hàng cây bên đường nhanh chóng lùi về phía sau, ô tô chạy như bay trên đường kéo lên từng đợt bụi đất.
Dần dần, một hàng lưới điện cao thế xuất hiện trong tầm mắt, trước hàng rào là vài người đàn ông cầm súng máy đi qua lại tuần tra.
Cuối cùng cũng đến rồi, trong mắt Chu Lâm hiện lên nét mừng rỡ.
Giây phút đó, Diệp Man cũng mở to mắt.
****
Tại trụ sở Hi Vọng.
Tiếp nhận chìa khóa nhà và thẻ cống hiến từ tay nhân viên phụ trách, cuối cùng Chu Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ô tô đã hoàn toàn hết xăng, nếu như bị ngăn bên ngoài trụ sở, vậy thì cô ta liền thảm rồi, may mà ông trời phù hộ cô ta.
Nhưng mà đáng tiếc là chiếc xe...
Chu Lâm thất vọng nhìn chiếc xe màu đen, vết sơn trên xe đã tróc loang lổ, khắp nơi đều là vết tích hư hại, mui xe phía trên động cơ bị lõm một mảng lớn, phía trên thân xe còn có thể thấy được vết vài nắm đấm, động cơ cũng bị hư hại không ít.
Cửa sổ thủy tinh nứt chằng chịt như mạng nhện, đã không thể từ đó nhìn xuyên ra cảnh vật bên ngoài nữa.
Một đường này cô ta tới được đây chính là nhờ vào chiếc xe hỏng hóc nặng nề này mà vượt qua đó.
Bây giờ chiếc xe đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của nó, đã nằm ở mức hỏng nặng rồi, dù có thể miễn cưỡng sử dụng, cũng sẽ vì không có xăng mà biến thành phế liệu.
Nghĩ tới quãng đường kinh sợ vừa qua, cô ta hầu như đều thoát chết từ chân tơ kẽ tóc, Chu Lâm liền không thể ức chế nổi mà mặt trắng bệch.
Đồng thời trong lòng cũng hiện lên những đôi mắt mang theo lạnh lẽo phẫn nộ khiến cô ta càng phiền lòng, cô ta nhắm mắt lại, người không vì mình trời chu đất diệt, đối mặt với cái chết, mấy ai mà không trở nên ích kỷ chứ?
(*Ed: chị ấy đã trở lại, trời ơi đọc mà thấy ba chấm thiệt sự, te tua bao bận vậy mà chưa chết nữa chị ới.....như con gián vậy :(((( )
Trải nghiệm càng nhiều, cô ta càng sợ chết, động lực cho cô ta tiếp tục chống đỡ chính là để có thể sống sót bình yên vô sự, chẳng những là cô ta, mà đây đã trở thành mục tiêu của tất cả những người sống sót trong mạt thế.
Chu Lâm xách theo phần đồ ăn không còn nhiều lắm của mình xuống xe, mang chìa khóa lên phòng.
Cô ta được sắp xếp ở tại tòa nhà trung tâm khu Bắc, lầu sáu phòng một.
Nếu Diệp Man ở đây, thì sẽ ngạc nhiên phát hiện, mọi chuyện thật quá trùng hợp, phòng mà Chu Lâm ở bây giờ chính là căn phòng mà cô và Ân Việt đã từng ở!
Vào gian phòng, chu Lâm quét mắt nhìn một lượt nội thất bên trong, vừa lòng gật đầu.
Gian phòng nhìn qua rất là sạch sẽ, đồ đạc được bày biện gọn gàng ngăn nắp, xem ra người chủ trước đã dọn dẹp nơi này rất kĩ.
Nhưng do lâu rồi không có ai ở, trong phòng phủ một tầng bụi thật dày.
Chu Lâm phong trần mệt mỏi đi tới nhà mình, mặc kệ toàn thân bụi đất dơ dáy mà nằm rạp lên ghế sô pha.
Chạy suốt cả đêm, thần kinh căng thẳng không dám lơi lỏng, lúc này vừa thoải mái một cái liền cảm thấy rất mệt.
Cô ta mở ba lô ra, lật xem đồ ăn bên trong, có hai gói mì ăn liền, một chai nước, ai hộp nấm đóng hộp, mấy thứ này ăn dùng tiết kiệm cũng chỉ đủ cho một ngày mà thôi.
"Chết tiệt!" Chu Lâm thấp giọng mắng một tiếng, biết sớm đã mang theo nhiều thức ăn chút rồi.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô ta cũng hiểu rõ, dưới tình huống nguy hiểm kia, nếu cô ta chỉ vì chút lợi nhỏ mà lấy thêm thức ăn, thì cô ta làm sao tìm được đường sống như bây giờ chứ, chỉ sợ đã...giống như những người bị cô ta bỏ lại vậy.
Nghĩ đến một vài người, liền không thể không chế nổi mà nhớ đến Hàn Sơ, trong lòng bỗng nhiên đau xót, nhưng Chu Lâm biết rõ, nếu như thời gian quay lại, cô ta vẫn sẽ không chút do dự lựa chọn tự cứu mình (*Ed: thứ phụ nữ dối trá, làm ác xong tự biện hộ :v ).
Tình yêu quan trọng, nhưng có thể tạo ra cơm ăn không? Mạng không có, thì lấy gì mà yêu chứ? Con người sẽ luôn thay đổi, đã trải nghiệm nhiều như vậy, cô ta đã không còn là Chu Lâm ngày xưa nữa rồi, nếu không cô ta cũng không sống nổi tới tận bây giờ.
Nghĩ ngợi lung tung nửa buổi, Chu Lâm hung ác, chặt đi tất cả hổ thẹn trong lòng mà nhắm mắt lại.
Hiện tại cái cô ta cần không phải là hổ thẹn hay tỉnh ngộ mà là ngủ đủ giấc, sau đó mới nghĩ xem chính mình phải làm sao để có thể vượt qua mùa đông này.
Lúc này Chu Lâm chẳng hề biết, Diệp Man vẫn luôn tâm niệm cha mẹ mình, đang lòng nóng như lửa đốt đi về phía trụ sở..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...