Editor: fuurin Giữa trưa, xe tiến vào trong phạm vi thành phố B.
Từ phía xa, Diệp Man đã thấy một lưới điện cao thế chằng chịt, những tia lửa xanh lam xẹt lên dưới ánh mặt trời.
Có mấy người đàn ông mặc đồng phục, tay cầm súng đang đi tới đi lui tuần tra phía sau hàng rao điện.
Điện thoại di động đã vào vùng phủ sóng, nên việc truyền tin không còn là vấn đề nữa.
Diệp Man nhìn lượng pin điện thoại ít ỏi, quyết định nhân lúc còn chưa hết pin, nhanh chóng gọi điện về nhà.
“Man Man, con còn đang ờ thành phố A sao? Có an toàn hay không? Con phải cẩn thận chút đó…” Điện thoại vừa thông, giọng nói nôn nóng của mẹ lập tức truyền đến, “Mẹ nghe cha con nói, có khả năng Chính Phủ sẽ thanh trừng tất cả những thành phố bị lây nhiễm nghiêm trọng, làm sao có thể xử lý như vậy chứ! Con nhanh chóng đi khỏi thành phố A đi.
À không được, bên ngoài đều là Zombie, con đừng nên ra tốt hơn.
Đúng vậy, cha con vẫn đang liên lạc bạn bè trong chính phủ, xem có thể dùng trực thăng của họ đón con ra, đừng lo, con sẽ được về nhà nhanh thôi…”
Giọng nói quen thuộc khiến cho Diệp Man vốn một đường ba bốn ngày liên tiếp bôn ba, thần kinh bị kéo căng không nhịn được mà hồng đôi mắt, “Mẹ ơi, con đã đến trong phạm vi thành phố B rồi.”
“Cái gì?” Giọng nói kinh ngạc vang lên bên đầu bên kia điện thoại, “Một mình con trốn tới đây á? Bên ngoài rất nguy hiểm, con có bị thương hay không? Có bị Zombie làm bị thương xíu nào không?”
“Mẹ…mẹ yên tâm, con không bị sao hết.
” Giọng nói Diệp Man có chút khàn khàn, nước mắt không kìm được cuồn cuộn chảy ra: “Có điều con rất nhớ mọi người.”
“Cái con bé này, xém chút nữa hù chết mẹ rồi.” Trong giọng nói của mẹ cũng kèm theo tiếng nức nở, mấy ngày nay mất liên lạc với Diệp Man bà ngày đêm lo lắng, cả người gầy sọp hẳn đi.
“Man Man, đã đến thành phố B rồi à, mau mau về nhà thôi.” Điện thoại nhanh chóng được chuyển đến tay cha dượng: “Đừng có ở lại bên ngoài, dừng lại lâu hơn một giây liền nguy hiểm một giây.
Để cha đi liên lạc người quen, giúp con lập tức có thể tiến vào.”
“Con biết rồi.” Diệp Man hồng mắt nói.
Cha dượng nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Con đừng nghĩ nhiều nữa, mẹ đi nấu cơm cho con rồi, nhất định mấy ngày nay con không ăn được gì nhiều đúng không, lát nữa về nhà ăn cơm cho no, rồi ngủ một giấc liền không sao nữa đâu.”
Diệp Man gật đầu đồng ý.
Cúp điện thoại xong, cô vỗ vỗ A Bố, để nó leo xuống khỏi đầu vai mình, nhảy vào trong chậu cây tinh xảo.
A Bố không tình nguyện nên rũ người xuống, cứ hai ba phút lại ngẩng mặt nhìn Diệp Man, dường như là đang chờ cô giữ nó lại.
Mãi đến khi xác định chuyện này không thể thương lượng được, nó mới hừ một tiếng “Sa”, cắm rễ vào chậu hoa, không thèm để ý kẻ khiến nó tức giận là Diệp Man nữa.
Diệp Man lúc này chẳng muốn quan tâm tới tâm trạng A Bố nữa, sự vui sướng khi được quay về nhà đã bao phủ cô rồi.
Chiếc xe dừng lại trước lưới điện cao thế.
Dường như cùng lúc, lính tuần tra đồng loạt quay lại, họng súng ngay lập tức nhắm vào chiếc ô tô màu bạc.
Người đàn ông đứng đầu nhìn chiếc xe, lớn tiếng nói: ” Vì sự an toàn của các cư dân trong thành phố, thành phố B không thu nhận người sống sót từ nơi khác đến, trong vòng một phút hãy rời khỏi đây ngay, nếu không chúng tôi sẽ sử dụng vũ lực quân sự.”
Diệp Man đang ôm chậu cây chuẩn bị bước xuống xe, nge thấy thế liền cười lạnh nhìn mấy người trên cao đang khẩn trương cầm súng, sầm một tiếng đóng cửa xe lại.
Trong mạt thế, mặt đen tối của con người đã khuếch trương tới tối đa, chỉ vì đề phòng bệnh độc T phát tán, những người sống trong khu an toàn còn thần hồn nát thần tính, không chịu tiếp nhận những người sống sót đã trốn được từ vùng lây nhiễm tới đây.
Nhưng theo Diệp Man, dù có làm như vậy, khu an toàn cũng không thể vĩnh viễn an toàn, Zombie đã bắt đầu tiến hóa, hàng rào điện mỏng manh này có thể bảo vệ được cho thành phố B trong bao lâu đây?
Có điều, đó suy cho cùng cũng chỉ là suy đoán của cô mà thôi.
Nhân viên tuần tra thấy Diệp Man không bị súng ống dọa sợ rồi rời đi, bắt đầu nhíu mày, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Người đàn ông cầm đầu giơ tay lên, làm động tác chuẩn bị nổ súng.
Nhưng động tác của hắn nhanh chóng bị cản trở.
“Dừng tay.”
Diệp Man nở nụ cười nhẹ khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện phía trên lưới điện cao thế.
Cha dượng của cô là một thương nhân thành công, mạng lưới quan hệ ở thành phố B rất rộng.
Người có giao tình với ông trong Chính Phủ rất nhiều, trong lúc này, những mối quan hệ đó liền thể hiện rõ sự ưu việt.
Tuy Diệp Man không thích dựa hơi quyền thế, nhưng torng lúc này, cô không thể không than thở một câu, có quan hệ rộng đúng là thật tốt.
“Con bé nhà họ Diệp trở về rồi đấy à? Cháu một mình về tới đây sao?” Một người đàn ông trung niên ưỡn bụng kinh ngạc nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi của Diệp Man, biểu hiện vẻ mặt khó có thể tin.
Một cô gái trẻ một thân một mình vậy mà chỉ dựa vào sức người có thể thoát ra khỏi thành phố A nay đã gần như trở thành vương quốc Zombie, trở về thành phố B, đây là điều ông ta không tài nào tưởng tượng nổi.
Trong ấn tượng của ông ta, Diệp Man vẫn luôn là một cô bé dịu dàng hướng nội.
“Chào chú Phương ạ.” Diệp Man gật đầu chào hỏi.
Ngay lập tức ánh mắt của người đàn ông trung niên hiện lên tia kinh ngạc.
Ông ta quay đầu lại nói với mấy người lính gác: “Các anh còn ngây ra đó làm gì hả? Còn không mau mở cổng cho người ta vào đi.”
“Nhưng mà cô ấy…” Người cầm đầu còn muốn nói thêm gì đó, nhưng bị Phương Lạp mất bình tĩnh ngắt lời, hắn nghiêm mặt nói: “Nói anh mở thì mở đi, nói nhảm nhiều vậy làm gì hả.”
Lưới điện cao thế liền mở ra một khoảng chỉ vừa đủ một chiếc xe đi qua, Diệp Man cứ thế ngông nghênh lái xe vào trong.
Phương Lạp dẫn theo một bác sĩ tới, nói: “Cô bé nhà họ Diệp à, trước tiên tiêm một mũi thuốc kiểm soát bệnh độc đã, cháu cũng biết đấy, nhân viên Chính phủ bọn chú phải chịu trách nhiệm an toàn cho cả thành phố này, không thể bỏ qua một chút nguy cơ nào hết.”
Ý trong lời nói chính là nếu cô có xu hướng bị lây bệnh họ tuyệt đối sẽ cho cô ăn đạn, tuyệt đối không bàn chuyện tình cảm và thể diện gì hết.
Tất nhiên Diệp Man biết rõ điều này, cô rất phối hợp giơ tay ra, để thầy thuốc tiêm thuốc vào trong mạch máu.
Đây loại thuốc nước có tác dụng nhanh chóng kích thích bệnh độc T, khiến người bị lạy bệnh chỉ trong mấy phút sẽ hiện ra các triệu chứng lây nhiễm như đồng tử giãn ra, tròng trắng mắt đỏ tươi, toàn thân xuất hiện những vết đốm.
Mấy phút đồng hồ sau, Phương Lạp ngẩn ngơ nhìn Diệp Man nửa điểm khác lạ cũng không có, từ trong đàn Zombie đi ra vậy mà vẫn bình an vô sự, con bé này quả thật không đơn giản.
“Chú Phương, nếu không còn chuyện gì nữa, cháu xin phép về nhà đây ạ.”
“À..
Đi đi đi đi.” Phương Lạp bỗng hồi hồn, vẫy vẫy tay một cách qua loa.
Chiếc ô tô màu bạc dừng lại trước một biệt thự sang trọng.
Dư Chi nghe tin cô về đã sớm đứng chờ trước cổng, Diệp Man vừa xuống xe đã bị bà ôm chặt: “Man Man, cuối cùng con cùng về rồi…” Lời còn chưa nói hết, nước mắt đã thi nhau rơi xuống.
Mấy ngày qua, bà vì Diệp Man mà nóng hết cả ruột gan, không khi nào chợp mắt nổi.
Viền mắt Diệp Man cũng đỏ hoe.
Cha dượng vỗ vỗ vai cô, mở miệng, dường như có vô vàn điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ bình thản nói một câu: “Trở về là tốt rồi, mẹ con đã nấu cơm cho con rồi đó, trước tiên vào ăn cơm đã.”
Diệp Man mím môi, mắt đỏ hoe gật đầu.
Trên bàn ăn Dư Chi ra sức gắp đồ ăn cho Diệp Man, thức ăn trong chén đã vun thành một tòa núi nhỏ rồi.
Diệp Man im lặng ăn hết, trong lòng tràn đầy nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không cần phải lo lắng đề phòng nữa.
Cơm nước xong, Diệp Man trở về phòng của mình, nhìn thấy căn phòng quen thuộc, trong lòng cảm thấy thổn thức, tảng đá vẫn luôn đeo nặng trong lòng rốt cuộc cũng được tháo xuống.
Cô không nằm lên giường ngủ một giấc như lời cha dượng nói mà trực tiếp ôm chậu cây chứa A Bố còn đang giận dữ đưa mông về phía cô lên, đi vào trong không gian.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...