Editor: Fuurin
*Ed: Five chapters left :)))
Lối vào tầng hầm bỗng nhiên truyền tới tiếng nện mãnh liệt, cát đá vì thế ùn ùn rớt xuống, tán loạn khắp nơi.
Lâm Uy nghe thấy tiếng động, sắc mặt xanh mét bật dậy từ trên chỗ ngồi, lấy súng lục từ trong ngực ra, họng súng chĩa thẳng về phía lối vào hầm. Lúc này, trong đại sảnh chỉ có hắn và A Hưng, Ân Việt đã mang Diệp Man vào phòng trong, Vết Đao thì hưng phấn đi nghe lén (*Ed: trời ơi tưởng nãy bị nói im rồi chứ, vẫn đi hả anh ei :)) không sợ bị ăn đập à :)) ), cũng không biết có bao nhiêu người phát hiện tầng hầm này, định dùng vũ lực xông vào, nếu thế có thể hắn và A Hưng sẽ không chắc chắn có thể đối phó được.
Hiển nhiên, A Hưng cũng nghĩ đến vấn đề này, hắn gật đầu ra hiệu cho Lâm Uy, từ từ lùi về phía sau vài bước rồi nhanh chóng chạy vào trong.
Ngay lúc này, tảng đá chặn cửa sau khi phải gánh chịu lực đập siêu mạnh đã không thể chống đỡ nổi, tiếng ầm ầm vang lên, từng mảnh đá vụn rơi xuống, không khí lạnh kèm theo băng tuyết từ đó thổi vài, giá rét như đao cắt vào mặt đau đớn, cái rét như muốn len lỏi vào trong cơ thể, Lâm Uy không chịu nổi rùng mình.
Một bóng dáng cùng lúc nhảy từ trên xuống, chạm đất mà không gây bất kỳ tiếng động gì.
Lâm Uy cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông kia, thầm nắm chặt súng trong tay, đầu ngón tay đè lên cò súng, chỉ cần người kia có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào thì lập tức nổ súng.
Cùng thời khắc đó, người kia cũng đã nhìn thấy hắn, hắn trợn mắt nhe răng như dã thú, mạch máu trên cơ thể nổi lên, cơ bắp căng chặt, giống như gặp phải thiên địch vậy.
Hành vi cử chỉ của người này sao lại quái dị như vậy? Nó khiến Lâm Uy cảm thấy hắn không hề giống con người, mà giống...một con dã thú.
Ý nghĩ chỉ vừa lóe lên, người đàn ông bỗng nhiên ưỡn ngực, nhếch miệng lộ ra răng thú sắc nhọn, hắn thấp giọng gầm lên rồi tấn công, tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng Lâm Uy cũng chẳng vừa, từ lúc phát hiện ra động tác người kia đã nhanh chóng nổ súng, đoàng --- tiếng súng vang lên, người đàn ông bỗng uốn thân thể, đồng thời trên vách tường cũng xuất hiện một lỗ thủng.
Đoàng đoàng đoàng...mấy phát súng liên tục đều rơi vào khoảng không, sắc mặt Lâm Uy nháy mắt trầm trọng hẳn lên, hắn trà trộn trong giới xã hội đen đã lâu, bản lĩnh dùng súng cực kỳ tốt, nếu là người khác chỉ sợ không thể tránh nổi, nhưng người đàn ông trước mắt này tuy rằng cao to, nhưng độ dẻo dai lại cao một cách kỳ lạ, chẳng những thế mà cảm giác của hắn còn rất nhạy bén nữa, dường như chỉ trong vòng một giây đã có thể phán đoán được đường đạn sau đó né tránh chong chớp mắt.
Thấy đạn cứ liên tục bay tới, người đàn ông liền nổi giận, đột nhiên hít vào một hơi, ngay sau đó, chỉ thấy khuôn mặt hắn dần trở nên vặn vẹo, làn da kéo căng lên, cơ bắp gồ lên thành từng khối, làm cho cơ thể vốn đã cao to càng trở nên khổng lồ hơn, khuôn mặt cũng xảy ra sự thay đổi lớn, nhìn thoáng qua vậy mà trông có chút giống khuôn mặt sư tử!
Lâm Uy hít một hơi khí lạnh, cái tên này, nhìn sao cũng thấy không giống con người, chắc không phải là sinh vật nào đó trốn ra từ phòng thí nghiệm chứ?
Người đàn ông dùng cánh tay cơ bắp chém xuống, bàn tay chặt xuống sinh ra gió, thổi trực diện lên mặt, khiến Lâm Uy cảm thấy như bị dao cứa qua!
Hắn ôm đầu lăn xuống đất trong vô thức.
"Chết tiệt."
Ân Việt từ trong phòng chạy ra phòng khách, đập vào mắt chính là cảnh này. Hắn không chút do dự giơ nắm đấm, nặng nề hướng về bàn tay tên kia, hay nắm đấm chạm nhau, người đàn ông phát ra tiếng gầm nhẹ, Ân Việt không chịu yếu thế, gia tăng thêm lực, gần như cùng lúc, trên cái bàn ở giữa căn phòng xuất hiện từng vết rạn như mạng nhện, rồi rầm một tiếng, cái bàn nháy mắt vỡ thành từng mảnh.
Ân Việt gào lên, cả hai không hẹn mà cùng lúc thu tay lại, hai cặp mắt đầy đề phòng chạm nhau giữa không trung bắn ra tia lửa điện xẹt xẹt.
"Có chuyện gì thế này?" Diệp Man nhìn phòng khách hỗn độn giống như mới vừa trải qua một cuộc chiến (sự thật đúng là vậy), bước nhanh đến bên cạnh Lâm Uy đang vô cùng chật vật, nhỏ giọng hỏi, "Chỗ ẩn nấp của chúng ta bị phát hiện rồi à?"
Lâm Uy khẽ gật đầu, đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm người kia. Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí trở nên nặng nề, hai phe đều đang giương cung bạt kiếm.
Người đàn ông vô tình liếc qua thì chợt thấy Diệp Man, âm thanh hưng phấn phát ra từ cổ họng, trong phút chốc liền ném Ân Việt đang ở phía đối diện nhìn hắn chằm chằm lên chín tầng mây, ánh mắt nhìn Diệp Man như là gấu thấy mật vậy, nóng bỏng tới mức sắp phát sáng luôn!
Cái tên này có phải...đang thèm nhỏ dãi Man Man của hắn không?
Ân Việt đã từng là Zombie, tuy bây giờ biến trở lại thành người bình thường rồi, nhưng điều này không đại biểu cho việc hắn quên mất những kí ức đó, bộ dạng người đàn ông này trong mắt đám Lâm Uy tối đa cũng chỉ là phản ứng bản năng của một loại Zombie nào đó khi nhìn thấy đồ ăn, nhưng mà không ai so với Ân Việt hiểu rõ, lúc hắn còn là Zombie, lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Man chính hắn cũng mang dáng vẻ này, mà lúc đó, cảm giác của hắn đối với cô vốn không phải là cảm giác thèm ăn khi thấy thức ăn, mà là sự hưng phấn khi nhìn thấy một kẻ khác phái. Tên chết bầm này căn bản là đang thèm nhỏ dãi Man Man của hắn đây mà!
Liên tưởng như vậy, sắc mặt Ân Việt liền thúi như ăn phải ph*n, Man Man có tốt thế nào đều là của hắn hết, từ bao giờ lại tùy tùy tiện tiện để một tên ngoại lai tới đây thèm thuồng vậy chứ? !
Dùng ánh mắt nguy hiểm như muốn trừng chết người kia, Ân Việt hừ mạnh một tiếng. Người đàn ông nghe thấy, liền khinh thường nhìn cơ thể bé nhỏ của hắn từ trên xuống dưới, dường như cảm thấy hắn không hề có chút sức cạnh tranh nào, liền khép hờ mắt, tiếp tục nhình Diệp Man đầy nóng bỏng, còn Ân Việt ư, hắn nhìn cũng lười đi nhìn.
Sắc mặt Ân Việt đen như đáy nồi. Đừng tưởng hắn không thấy, ánh mắt vậy là ý gì, xem thường nhau à, rõ ràng là đang xem thường hắn đây mà! Tên này lúc trước dùng ánh mắt đánh giá tình địch nhìn hắn, sau đó tự so sánh với cơ thể cường tráng của mình, rồi quang cho hắn ánh mắt xem thường vậy à?! Cái đồ đầu óc ngu si tứ chi phát triển! Còn không tự nhìn lại mình mà xem, bộ dàng tục tằng như vậy Diệp Man thích hắn mới là lạ đó? ! ( Tác giả: Ân Việt, cậu xác định là không phải cậu đang ghen tị với cơ bụng sáu múi của người ta chứ? )
"Giống, cái, giống cái xinh đẹp..." Người kia gãi gãi đầu, hình như khen giống cái xinh đẹp là không sai thì phải? Từ khi hắn sinh ra đến nay vẫn luôn ở trong phòng thí nghiệm, chưa từng được nhìn thấy bất kỳ một giống cái dễ thương nào, tối đa lắm thì chỉ thấy mấy người nhân viên kia khen giống cái loài người là xinh đẹp, vậy chắc là hắn nói đúng rồi nhỉ? "Giống cái xinh đẹp, ta tên là Weinase, em là giống cái đẹp nhất mà ta từng nhìn thấy, có thể cùng ta ...cái đó..." Hai từ "giao phối" kẹt ở trong miệng, tới tới lui lui không cách nào nói ra được, người đàn ông xấu hổ chọc chọc hai ngón tay với nhau, hai má dần dần đỏ ửng, ai da....Hình như là đã từng nghe ai nói, theo đuổi giống cái cần phải ra tay trước, nếu chậm thì người khác sẽ cướp mất, nhưng mà, hắn chỉ cần nhìn thẳng vào đôi mắt mỹ lệ của giống cái, thì không thể thốt nên lời mất rồi!
Ai nha, người ta xấu hổ quá đi à ~ cặp mắt ấy dường như có ma lực, làm hắn có cảm giác linh hồn bé nhỏ của mình cũng sắp bị cuốn vào trong đó luôn vậy!
Ầm... Trán chảy xuống ba vạch đen, Diệp Man sầm mặt nhìn chằm chằm ai kia thường thường lén liếc nhìn sang đây, nhưng khi đối diện với ánh mắt cô thì nháy mắt lại rụt về, còn nhăn nhó ngượng ngùng chọt chọt hai ngón tay, hơn nữa người này lại còn cao to cường tráng, thân cao hai thước, đầu tóc vàng kim bù xù nữa!
"Ha ha ha..." Giống cái? ! Rồi còn cả giống cái mỹ lệ nữa? ! Vết Đao đến sau thiếu chút nữa cười văng, tên này từ trong xó xỉnh nào chui ra đây vậy? Còn kiểu bắt chuyện này nữa. Quả thật là...kinh điển mà!
Ân Việt nghe vậy thì chỉ thấy cơn đố kỵ lập tức từ bàn chân xông lên tới đỉnh đầu, làm hắn tức đỏ cả mặt, mắt cũng tóe lửa. Má nó, dám trêu chọc Man Man nhà hắn ngay trước mặt hắn. Hắn mà nuốt trôi được cục tức này thì hắn không phải là đàn ông!
----- Hết chương 45 -----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...