Tiếng lòng của chú cảnh sát chính là không có người biết đến, bất quá hiện tại Tần Nhiên đã đi vào trong đám người, “Hai người đều dừng tay cho tôi.
”
Vừa nghe thấy thanh âm Tần Nhiên, không chỉ Tần Hiểu Đông dừng tay, Tiêu Thần cũng nhanh chóng dừng tay, đây chính là bà vợ tương lai của anh, nói thế nào cũng không thể đắc tội, bằng không đời này muốn tới gần Nguyệt Nhi cũng khó khăn.
“Hai người các con vì sao lại đánh nhau?” Tần Nhiên hỏi.
“Ba, anh ta muốn gặp Nguyệt Nhi.
” Tần Hiểu Đông buồn bực nói.
“Nguyệt Nhi không ở nơi này, cậu ta có thấy hay không thì liên quan gì đến chúng ta?” Tần Nhiên vẫy vẫy tay nói.
“Chú, Nguyệt Nhi không phải cùng Đông ca cùng nhau tới đây sao?” Tiêu Thần có chút nóng nảy, anh không biết vì sao, hiện tại anh chỉ muốn gặp Nguyệt Nhi.
“Uy, anh cùng tôi tuổi không chênh lệch lắm, anh gọi tôi là Đông ca, tôi chịu không nổi.
” Tần Hiểu Đông bĩu môi nói, muốn dùng xưng hô tới chắp nối, anh sẽ không để mình bị đẩy vòng vòng.
“Hiểu Đông, con tránh sang một bên đi.
Tiêu Thần đúng không? Tôi nhớ rõ con gái của tôi từng nói không có gì quan hệ với cậu, cũng hoàn toàn không quên biết cậu, tôi thấy cậu vẫn là nhanh chóng trở về đi, nên làm gì thì làm đi!” Tần Nhiên vẫy vẫy tay, muốn gặp con gái ông, nằm mơ.
Tiêu Thần vừa thấy thái độ Tần Nhiên, biết gặp Tần Hiểu Nguyệt là vô vọng, buồn bực mà cúi đầu rời khỏi nơi này, nhưng anh vẫn lén lút phái người canh giữ ở chỗ này, chờ Tần Hiểu Nguyệt xuất hiện.
Động tác nhỏ của anh, Tần Nhiên cùng Tần Hiểu Đông thấy được, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, lúc này đám người cũng đã tản ra, mọi người ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy.
Tần Hiểu Đông lén lút kéo người cảnh sát kia lại, cùng người cảnh sát kéo lên quan hệ, không đến một lát sau, người cảnh sát cũng đã gọi Đông ca Đông ca, hai người quan hệ còn thực thân mật, thậm chí Tần Hiểu Đông còn lén lút đưa cho người cảnh sát nửa bình nước.
Người cảnh sát tuy rằng không hiểu có ý tứ gì, nhưng Tần Hiểu Đông lén lút nói nói mấy câu, người cảnh sát lập tức cao hứng tìm không thấy bắc.
Bất quá thời điểm hắn đi, còn thuận tiện đem người Tiêu Thần lưu lại tại nơi này giám sát cũng thuận tiện mang đi, đương nhiên, trong đó cũng có công lao của Tần Hiểu Đông.
Xử lý xong tất cả nơi này, Tần Nhiên cùng Tần Hiểu Đông lại về không gian, bất quá hai ba con thực ăn ý chuyện này căn bản đều không nói qua.
Thực mau, thời gian vội vàng mà qua đi ba tháng, hiện tại Tần Hiểu Nguyệt đã hoàn toàn không thấy mũi chân mình ở đâu, chín tháng, ba bào thai, có thể kiên trì đến lúc này, thật đúng là không nhiều lắm a.
“Con gái, chúng ta nằm viện đi, mẹ có chút lo lắng.
” An Lâm có chút khẩn trương quá độ.
Không chỉ có bà khẩn trương quá độ, ngày cả Tần Nhiên cùng Tần Hiểu Đông cũng khẩn trương quá độ, hai người thời khắc nhìn Tần Hiểu Nguyệt, liền sợ cô té ngã.
Tần Hiểu Nguyệt nhìn lên, “Được, chúng ta vẫn nên đi bệnh viện đi.
” Cô cảm thấy nếu mình không đến bệnh viện, không riêng bản thân cô không thể sống yên ổn, mà cả nhà đều không thể sống yên ổn.
Mỗi ngày buổi tối, trong nhà luôn có hai người không ngủ được, suốt đêm trợn tròn đôi mắt nhìn cô, bộ dáng này cô cũng ngủ không tốt, được không? Cố tình cô còn không thể nói cái gì, bởi vì người nhà là quan tâm cô a.
Tần Hiểu Đông đi lái xe, anh còn chuyên môn nhìn một chút xung quanh, Tiêu Thần cũng không tuếp tục phái người tới, cũng không biết là từ bỏ, hay là có chuyện gì khác.
Tần Hiểu Đông lái xe chạy đến dưới lầu, Tần Nhiên cùng An Lâm đỡ Tần Hiểu Nguyệt chậm rãi đi xuống.
Bọn họ đã liên hệ tốt cho con gái một bệnh viện tư nhân, bệnh viện tư nhân kia tuy rằng tốn rất nhiều tiền, nhưng hệ số an toàn tương đối cao, hơn nữa Nguyệt Nhi còn không dịch dung.
Vợ chồng Tần Nhiên tuy rằng cũng biết dịch dung càng an toàn, nhưng bọn họ cảm thấy những đồ vật lung tung rối loạn kia hỗn hợp cùng nhau, vạn nhất thương tổn cháu ngoại nhỉ của bọn họ thì làm sao bây giờ? Cho nên dưới uy áp của ba mẹ, anh em hai người chỉ có thể thỏa hiệp.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...