Về tới nhà, Tần Hiểu Nguyệt mới tỉ mỉ dò hỏi ba mẹ cùng anh trai rốt cuộc đi làm nhiệm vụ gì.
Nhiệm vụ lần này là bởi vì Nguyệt Tiêu tiểu đội bình thường cứu người rất nhiều, quân đội mới đặc biệt gọi bọn họ tới, nhưng phía sau rốt cuộc có người Triệu gia chơi xấu hay không cũng không biết.
“Nhiệm vụ cứu viện, cứu người nào? Lúc đi co bao nhiêu người?” Tần Hiểu Nguyệt hỏi.
“Hình như là cứu học sinh, người đi không ít, quân đội phái 500 người, sau đó các tiểu đội cũng đi có khoảng ba bốn trăm người.
” Tần Hiểu Mạt đặc biệt nhìn qua những người ra nhiệm vụ đó, nếu không phải trong nhà có nhiều trẻ con như vậy, cô cũng muốn đi.
“Nha? Khi nào đi?” Tần Hiểu Nguyệt hỏi.
“Sáng sớm hôm nay, anh nói hôm nay bọn họ có khả năng không về.
” Tần Hiểu Mạt cảm thấy nhiệm vụ lần này chắc là không dễ dàng như vậy.
“Hôm nay không về?” Đôi mắt Tần Hiểu Nguyệt trợn tròn, chẳng lẽ trường học kia rất nguy hiểm sao? Vì sao không về?
“Ân, là anh nói, nhưng anh nói không cần lo lắng, mấy người bọn họ sẽ ở cùng nhau, sẽ không có vấn đề.
” Tần Hiểu Mạt nói lời Tần Hiểu Đông dặn dò.
“Thần, anh nói bọn họ sẽ không có việc gì chứ?” Tần Hiểu Nguyệt nhíu mày, co có chút lo lắng trong trường học kia có khả năng có Hôi Bì nhân.
Tiêu Thần ôn nhu nhìn về phía Tần Hiểu Nguyệt, “Nguyệt Nhi, nếu em lo lắng, chúng ta đi xem đi.
”
“Mạt Mạt có bản đồ trường học kia không?” Tần Hiểu Nguyệt nhìn Tần Hiểu mạt.
“Vốn dĩ là không có bản đồ, nhưng hôm nay Tiếu Tiếu xâm nhập vào máy tính căn cứ, tìm được một phần bản đồ.
” Tần Hiểu Mạt lấy bản đồ ra.
Tần Hiểu Nguyệt cẩn thận nhìn bản đồ, vị trí trường học này cách phòng thí nghiệm của Thượng Quan Vân rất gần, nhưng Tần Hiểu Nguyệt biết phòng thí nghiệm của Thượng Quan Vân cũng không phải thí nghiệm Hôi Bì nhân, mà là dối lập với Hôi Bì nhân.
“Thượng Quan Vân cũng đi sao?” Tần Hiểu Nguyệt hỏi.
“Ân, anh ta cũng đi.
” Tần Hiểu Mạt gật gật đầu, người đàn ông này cô đặc biệt chú ý.
“Nếu hắn cũng đi, chắc là tương đối an toàn.
” Tần Hiểu Nguyệt nhướng mày.
“Ân, cho dù là an toàn cũng không thể hoàn toàn dựa vào anh ta, nếu lo lắng thì đi xem đi!” Tiêu Thần vẫn duy trì muốn Tần Hiểu Nguyệt đi.
“Được, hiện tại lập tức hành động.
” Tần Hiểu Nguyệt cầm bản đồ, sau đó nhanh chóng đi đến cửa, “Mạt Mạt, mang theo bọn nhỏ ở nhà, không được tùy tiện ra cửa.
”
“Ân, đã biết.
” Tần Hiểu Mạt gật đầu, chỉ cần trong nhà có những đứa nhỏ này, cô sẽ canh giữ ở nhà, dù sao tu vi của cô vẫn quá thấp.
Tiêu Thần cùng Tần Hiểu Nguyệt lái xe ra căn cứ, đi tới trường học, trường học kia xem như một trường học bình thường , Tần Hiểu Nguyệt bọn họ đều nghĩ không ra, vì sao quân đội sẽ đặc biệt đi cứu học sinh trường học kia? Chẳng lẽ còn có nội tình gì?
“Nguyệt Nhi, đừng suy nghĩ miên man, nơi đó cách nơi này rất gần, chúng ta đi một lát là tới.
” Tiêu Thần an ủi Tần Hiểu Nguyệt.
Tần Hiểu Nguyệt thở dài một hơi, “Không đến hiện trường, lại lo lắng nhiều cũng uổng công.
”
“Nói như vậy cũng đúng, em nghỉ ngơi một lát trước đi, chờ tới nơi anh lại gọi em.
” Tiêu Thần đau lòng nhìn Tần Hiểu Nguyệt, bọn họ mới vừa làm xong nhiệm vụ, Nguyệt Nhi càng là một đường dùng dị năng vất vả trở về.
“Ân, tôi ngủ một lát.
” Tần Hiểu Nguyệt nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tiêu Thần lái nhanh tói trường học, may mắn phía trước có người khai thông đường, bằng không vào buổi tối rửa sạch đường rất phiền toái.
Đương nhiên, trên đường đi vẫn cần phải xem nhẹ tiếng ping ping va chạm, người lái xe có mắt nhưng tang thi sẽ hướng tới ô tô mà lão vào, muốn tránh cũng không có biện pháp, cho nên chỉ có thể thẳng tắp mà đâm qua.
Đại khái đi khoảng hai giờ, Tiêu Thần đã chạy xe đến gần trường học kia, ở đây nơi nơi im ắng, làm Tần Hiểu Nguyệt bọn họ có chút hoài nghi có phải đến nhầm chỗ rồi không.
“Người đâu? Xung quanh đây tang thi còn lắc lư, bọn họ không phải tới cứu người sao? Người rốt cuộc đi đâu vậy?” Tần Hiểu Nguyệt nhíu mày.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...