“Tang thi ở đay đều là chúng tôi giải quyết giúp các người, anh còn không biết xấu hổ muốn lương thực của chúng tôi?” Lục Tử bĩu môi, người này nghĩ thật đẹp.
“Lục Tử, chúng ta nghỉ ngơi một lát cần phải đi.
” Lúc này Tần Hiểu Nguyệt bày một cái bàn ở bên ngoài, sau đó lấy ra cơm hộp của bảy người đăt lên bàn, những cơm hộp này đều là những ông bà lão trong không gian làm.
Lúc bảy người bọn họ bắt đầu ăn cơm hộp, người trong trạm xăng dầu đều ló đầu ra, bọn họ đã lâu không ăn đồ ăn ngon miệng rồi.
Có người nhịn không được muốn tiến lên đây, nhưng nghĩ đến bọn họ từ cửa sổ nhìn thấy bảy người này động tác hung tàn đối chiến tang thi, lại làm cho bọn họ lùi bước chân.
“Các người nhiều người như vậy ở chỗ này, vì sao không đi căn cứ?” Lục Tử kỳ quái nhìn nhóm người này hỏi.
“Căn cứ?” Những người này rất nghi hoặc.
“Quân đội đều xây dựng căn cứ, các người dọc theo cao tốc đi hướng kia là có căn cứ kinh thành, nếu đi hướng bên này có Hoa Bắc căn cứ.
” Lục tử chỉ hướng cho bọn họ.
Những người này vẫn có một chút mê mang, Lục Tử lập tức sinh khí, đây là nhất bang ngốc tử sao?
“Chúng ta ở chỗ này sinh hoạt khá tốt.
” Người nói chuyện với bọn họ sớm nhất nhỏ giọng nói.
“Sẽ có một ngày các người ăn hết lương thực một đi? Vạn nhất càng nhiều tang thi vây tới nơi này, các người sẽ làm cái gì bây giờ?” Lục Tử bĩu môi, tuy rằng đã mạt thế, tuy rằng quần áo những người này bẩn thỉu, nhưng cũng không rách nát, vừa đã biết là đám người này chưa từng trải qua chiến đấu, có lẽ thời gian dài như vậy cho tới nay, lương thực xung quanh trạm xăng dầu đều là bị bọn họ ăn sạch.
“Trong tay các người có thừa lương thực hay không? Chúng tôi có thể lấy tiền tới mua.
” Lúc này, có một người đàn ông ăn mặc âu phục cảm thấy Lục Tử dễ nói chuyện, liền hỏi.
Lục Tử đánh giá hắn trên dưới một cái, “Anh cảm thấy hiện tại tiền còn được việc sao?”
Người nọ nuốt một ngụm nước miếng, hắn nhìn cơm hộp của bọn họ cảm giác quá thơm, 30 người bọn họ thời gian dài như vậy, ăn nhiều nhất chính là cháo, cháo có thể giữ mạng nhưng lại làm cho sức lực bọn họ càng ngày càng yếu.
“Lục Tử, nhanh ăn cơm, cơm nước xong, chúng ta lập tức lên đường.
” Tiêu Thần cảm thấy Lục Tử nói quá nhiều.
Dù sao đã nói cho bọn họ căn cứ ở đâu, bọn họ không đi, đó là chuyện của bọn họ, đói chết cũng không thể trách người khác.
Lục Tử nhanh chóng ăn xong cơm, thực mau một hàng bảy người ăn xong cơm, Tần Hiểu Nguyệt thu lại đồ vật, bọn họ ngồi lên xe liền trực tiếp chạy lấy người, còn những người ở trạm xăng dầu này, bọn họ trong tay có xăng, xung quanh còn có ô tô, không đi đó chính là chuyện của bọn họ.
“Lục Tử, về sau không cần nói quá nhiều, những người đó muốn chết, cậu quản bọn họ làm gì?” Một người anh em khác trong đội ngũ nói Lục Tử.
“Tôi đây không phải thấy đều là đồng bào chúng ta sao.
” Lục Tử sờ sờ đầu, Lục Tử lớn lên cũng đủ nơi, nhưng tính tình thật tốt không nói nhiều, đương nhiên tính tình tốt chỉ là đối với anh em mình thôi, nếu là đối với người ngoài, hắn sẽ không có tính tình tốt như vậy.
“Tôi thấy Lục Tử như vậy khá tốt.
” Tần Hiểu Nguyệt thật ra cảm thấy Lục Tử nhiệt tình một chút cũng tốt.
“Được rồi, nhanh đi thôi, bằng không buổi tối chúng ta trước không có thôn sau không có tiệm, sẽ có thể xong đời.
” Tiêu Thần ở phía trước rống lên một câu, mọi người bắt đầu tăng tốc, trước khi trời tối bọn họ cần phải tìm được nơi có thể ở lại tá túc.
Lục Tử nhỏ giọng nói thầm, “Kỳ thật tôi cảm thấy những người đó đều không tồi, tuy rằng nhát gan một chút, nhưng bọn họ giống như không có ý xấu, nơi đó có vài cô gái, tôi thấy quần áo các cô ấy cũng đều rất hoàn chỉnh.
Tần Hiểu Nguyệt cùng Tiêu Thần đều nghe được Lục Tử nói, đây cũng là cảm nhận của bọn họ, kỳ thật phẩm chất của những người đó thật đúng là không tồi, bởi vì cô xuất hiện, cũng không nhìn thấy ánh mắt không tốt nào.
“Nếu lúc trở về, còn có thể gặp lại bọn họ, cũng không ngại dẫn bọn họ một đoạn đường.
” Tiêu Thần nói một câu, Lục Tử tức khắc vui nở hoa, hắn biết lão đại bọn họ là tốt nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...