Mạt Thế Ập Đến Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi FULL


Trên bàn nhỏ trong phòng khách bày một chậu hoa thủy tiên, là tối hôm qua sau khi Sở Cảnh Hòa nhìn thấy tuyết rơi, tạm thời trồng xuống.

Có lẽ là vì thời tiết này vừa vặn thích hợp với hoa thủy tiên sinh trưởng, ngắn ngủi một ngày, hoa thủy tiên đã nở rộ, cánh hoa màu vàng nhạt mềm mại ướt át, mùi thơm xông vào mũi, sau khi nở hoa, toàn bộ trong phòng đều là mùi thơm của hoa thủy tiên.
Trước khi đi ngủ, Tống Đại vui vẻ bưng hoa thủy tiên đến trong phòng ngủ, đặt ở trên tủ đầu giường của bọn họ.
"Như vậy buổi tối chúng ta ngủ cũng có thể ngửi được hương hoa thủy tiên." Tống Đại tựa vào vai Sở Cảnh Hòa nói.
"Ừ." Sở Cảnh Hòa ôm cánh tay cô, thản nhiên đáp.
Ánh mắt của anh xa xa nhìn ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo treo cao ngoài cửa sổ, từng đoàn từng đoàn bông tuyết ở trong ánh trăng sáng tỏ quấy nhiễu rơi xuống, cực kỳ giống đêm Tống Đại báo thù, mà anh cũng bắt đầu cảm giác được thân thể có hơi lực bất tòng tâm, như là có một cỗ lực lượng khiến cho linh hồn của anh rút ra từ trong thân thể này, trở lại nơi anh vốn nên trở về, nhưng anh có thể đi nơi nào?
"Cuộc sống như vậy thật tốt." Anh sâu kín nói, ngữ khí hâm mộ.
Tống Đại cười tới gần lòng anh tìm một tư thế thoải mái, nhìn tuyết ngoài cửa sổ: "Trước ngày tận thế em bận rộn công tác, anh bận rộn đối phó Sở Chính Quân hút máu, ngay cả lúc trời mưa to bọn họ cũng...
Sở Cảnh Hòa nhàn nhạt cười, từ sau lưng nhẹ ôm lấy hai tay của cô: "Bọn họ không phải đã bị giải quyết trong trận mưa kia sao."
Sở Cảnh Hòa gật đầu: "Ừ, anh là Sở Cảnh Hòa."
Ánh mắt Sở Cảnh Hòa ngạc nhiên: "...!Tiểu Đại?"
Sở Cảnh Hòa dịu dàng nhìn chăm chú cô, ánh mắt thâm trâm giống như biển sâu nhấp nhô trong bóng đêm: "Vẫn bị em phát hiện à, Tiểu Đại, em thật thông minh."
Tống Đại nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, thật lâu sau, cô run rẩy mở miệng: "Sở Cảnh Hòa?”
Sở Cảnh Hòa chân chính sẽ không không nhớ rõ băng cá nhân đặt ở đâu, anh đã sớm học được cách làm trà lựu lạnh, lại càng sẽ không quên một nhà Sở Chính Quân c.h.ế.t như thế nào.

Tống Đại bắt lấy cánh tay anh, kích động hốc mắt phiếm hồng: "Anh là Sở Cảnh Hòa đúng không? Anh là, Sở Cảnh Hòa của em? Đúng không?”
Tống Đại lập tức ngôi lên, xoay người nhìn anh.
Cô gắt gao nắm chặt ống tay áo Sở Cảnh Hòa, giống như muốn nhốt anh: "Không phải anh đã trở lại sao?" Nghe tiếng khóc của Tống Đại, tâm tình Sở Cảnh Hòa sửa sang lại nhiều lần đột nhiên sụp đổ, trái tim khó chịu như kim đâm, anh ôm chặt cô, giọng nói nghẹn ngào áy náy: "Xin lỗi, anh đã cố gắng ngụy trang, nhưng vẫn bị em phát hiện, anh thật sự là...!Luôn chọc em khóc, kiếp trước cũng như vậy, nhìn em vào buổi tối vẫn luôn vụng trộm khóc nhưng bất lực, ngay cả báo mộng cho em cũng không làm được.

Xin lỗi, là anh làm chồng vô dụng, anh ấy so với anh tốt hơn nhiều."
Tống Đại nâng đôi mắt đẫm lệ mơ hồ lên: "Có ý gì? Anh không phải đã trở lại sao?"
Tống Đại che miệng, nước mắt không thể khống chế nhỏ xuống: “Anh thật sự đã trở lại?
Tống Đại đã khóc không thành tiếng, tiếng nói như xé rách tiếng khóc rống lớn, cô liêu mạng ôm lấy anh, thống khổ chua xót vô hạn tràn lên trong lòng, nhưng vẫn có thể cảm giác anh chậm rãi biến mất trong lòng cô.
"Không được! Không được đi! Không được đi!" Tống Đại kéo y phục của anh gào khóc, tiếng gào khóc quanh quẩn trong phòng.
Sở Cảnh Hòa gắt gao ôm cô vào trong ngực, cằm đặt ở đầu vai run rẩy của cô, cảm giác linh hồn rút ra càng ngày càng mạnh, Sở Cảnh Hòa dần dần cảm thấy thần trí mơ hồ không rỡ, liều mạng một tia sức lực cuối cùng, anh thấp giọng thổ lộ bên tai cô: "Tiểu Đại, anh thật sự rất muốn cùng em sống cả đời."
Sở Cảnh Hòa cười khổ vuốt ve gương mặt của cô, cho dù trong mắt tràn đầy không nỡ và đau lòng, nhưng vẫn dịu dàng cười với cô: "Anh nên đi, Tiểu Đại, ngày hôm nay anh rất hạnh phúc rất thỏa mãn, nhìn thấy em sống tốt, anh cũng an tâm."
Bỗng nhiên một đôi tay dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô, khẩn trương hỏi: "Tiểu Đại, ai chọc em khóc?”
Ngu Ngọc Trạch mơ một giấc mộng, mơ thấy Sở Cảnh Hòa xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà chết, thật sự là một giấc mộng đẹp, ngay cả sau khi tỉnh ngủ cũng cảm thấy thần thanh khí sảng, trái tim cũng không mơ hồ đau, cảm giác có thể một hơi lên lâu năm không tốn sức.
Lúc anh ta cho Tuyết Đoàn ăn thức ăn cho mèo, nói tin tức tốt này cho Tuyết Đoàn, Tuyết Đoàn meo meo khẩu vị mở rộng.
Nhìn thấy Tuyết Đoàn cổ vũ như vậy, Ngu Ngọc Trạch càng thêm vui vẻ, ôm Tuyết Đoàn đã sắp béo thành cục bông chuẩn bị ra ngoài tản bộ, bỗng nhiên phát hiện tất cả mọi người trong trường học đều chạy về một nơi.
Tập trung nhìn lại, chính là gian phòng của Tống Đại.

Anh ta vội vàng chen vào, phát hiện Tống Đại thương tâm không ra dáng, cùng Sở Cảnh Hòa đã không còn hơi thở.
Giấc mơ trở thành sự thật? Hay là anh ta đột nhiên có khả năng tiên đoán giấc mơ?
Bởi vì tận thế, tang lễ của Sở Cảnh Hòa đã sớm xong, hơn nữa lượng cơm ăn của mấy ông bà lão ở lầu bốn rất lớn, tất cả mọi người bận rộn chuyện của mình, không rảnh cố ky an ủi Tống Đại vừa mới trải qua nỗi đau mất chồng.
Ngu Ngọc Trạch liền ôm Tuyết Đoàn đi thăm cô, mới đầu Tống Đại thờ ơ, cho dù anh ta an ủi cô như thế nào, cô đều giống như một tòa điêu khắc không có phản ứng, thậm chí không ăn cũng không uống, ngay cả buổi tối cũng không ngủ, ngơ ngác nhìn ánh trăng.
Nhưng theo thời gian trôi qua, tất cả mọi người phát hiện Tống Đại đã dần dần thoát khỏi đau xót khi Sở Cảnh Hòa rời đi, nhìn thấy Tống Đại tỉnh táo lại, trong lòng mọi người đều rất vui vẻ, Ngu Ngọc Trạch cũng rất vui vẻ.
Ai biết cô nếm thử một miếng, rất không cho tình cảm nôn ra, còn phun tào làm không ngon bằng một phần vạn Sở Cảnh Hòa làm.
Nhưng không biết bắt đầu từ đâu, Tống Đại đột nhiên không châm chọc nữa, ngoan ngoãn ăn cơm anh làm, còn nhỏ giọng khen anh một câu.
Anh ta cứ như vậy ngày qua ngày luyện tập, ngày qua ngày nghe Tống Đại châm chọc, giống như tính cách hai người bọn họ điên đảo, anh ta trở thành ôn hòa bao dung, mà Tống Đại biến thành quỷ độc mồm độc miệng.
Ngu Ngọc Trạch tức giận đến đau tim, đem anh ta so với người c.h.ế.t đúng không?
Ngu Ngọc Trạch không thể tin được lỗ tai của mình.
Ngu Ngọc Trạch đời này cơ bản chưa từng làm cơm, vì nuôi sống tòa "Điêu khắc" này, tự mình thỉnh giáo Lý Liễm, tự mình đi tìm nguyên liệu nấu ăn, bị bỏng tay, trên mặt bị dâu b.ắ.n tung tóe, vất vả lắm làm xong một bữa cơm, dỗ Tống Đại đứng lên ăn.
Ngu Ngọc Trạch hỏi: "Tôi làm sao vậy? Đợi đến khi anh ta tỉnh lại, phát hiện mình đã nằm ở trên giường, Tống Đại ghé vào bên giường, gắt gao cầm tay anh ta, trên mặt còn có nước mắt chưa khô.
"Anh rốt cục tỉnh rôi."
Nhưng bởi vì khoảng thời gian này, anh ta một lòng một dạ nhào vào trên người Tống Đại, ngay cả buổi tối cũng phải nghe cô tưởng niệm Sở Cảnh Hòa, làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, trái tim bắt đầu có tật xấu té xỉu.
Ngu Ngọc Trạch khóe miệng hơi gợi lên: ˆCoi như cô còn có chút lương tâm, trước cô giày vò tôi, hiện tại nên đổi tôi giày vò cô rồi chứ?"
"Thời gian này đều là cô chăm sóc tôi?"

"Ừ"
Tống Đại cúi đầu: "Anh bởi vì quá mệt nhọc mà té xỉu."
Tống Đại: "...!Hả?"
Nhìn những vết thương này, ngữ khí của anh ta cũng không tự giác ủy khuất, nhưng ngữ điệu lười biếng của anh ta cho dù là uất ức cũng mang theo vài phần kiêu căng đặc biệt: "Những vết thương này cũng là vì cô mà có, thật sự rất đau, tôi cũng là lân đầu tiên học nấu cơm cho người ta...!Tống Đại, cô phải chịu trách nhiệm với tôi."
Tống Đại gật đầu: "Ừ.
Ngu Ngọc Trạch mở một con mắt, nốt ruồi nước mắt đỏ như m.á.u tươi xinh đẹp động lòng người: "Còn không phải cô, thời gian trước tôi chạy lên chạy xuống vì cô, buổi tối còn phải nghe cô kể chuyện tình yêu của cô và anh ta, đây là rơi xuống bệnh căn, cô phải chăm sóc tôi biết không?”
Tống Đại lập tức nhào tới, nhẹ vỗ về n.g.ự.c của anh ta, khẩn trương nói: "Làm sao có thể? Không phải uống thuốc rồi sao? Làm sao còn có thể đau?"
Ngu Ngọc Trạch vươn tay, trên cổ tay, trên mu bàn tay tất cả đều là bởi vì học được nhóm lửa, cùng với lúc nấu cơm để lại vết thương lớn nhỏ, những thứ này đều vì làm bạn với cô.
Ngu Ngọc Trạch ôm ngực: "Ôi, không được, trái tim tôi đau quá."
Tống Đại chần chờ chút, gật gật đầu: "Ừ"”"
"Thật sao?" Ngu Ngọc Trạch nằm sấp trên giường, bàn tay đầy vết thương nâng khuôn mặt gầy gò của Tống Đại, đôi mắt nhỏ nhắn mà quyến rũ bởi vì kinh hỉ mà hơi có vẻ mượt mà, đôi mắt thủy đạm đạm nhìn cô.
Tống Đại xoa tay anh ta, ánh mắt dịu dàng mà kiên định: "Ừ, tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh."
*
Hoắc Bình cảm thấy anh ta thức tỉnh mới dị năng, biết trước mộng.
Bằng không làm sao có thể một ngày trước anh ta mơ thấy Sở Cảnh Hòa chết, ngày hôm sau anh thật sự đã c.h.ế.t đây? Hơn nữa ngay cả cách c.h.ế.t cũng giống như trong mộng của anh ta.

Phản ứng đầu tiên chính là vui vẻ, phản ứng thứ hai chính là đau lòng Tống Đại.
Anh ta bỏ ra thời gian ba năm làm bạn Tống Đại, ba mùa xuân thu đông hạ, ở bên cô chậm rãi đi ra từ đau xót, kiến thiết trường học thành căn cứ lớn nhất tận thế.

Dân dần, khi Tống Đại quay đầu lại, rốt cục phát hiện anh ta vẫn đứng ở phía sau cô.
Hôn lễ đó anh ta chuẩn bị suốt ba tháng, tự mình leo lên ngàn mét núi cao, hái xuống nụ hoa nhất sinh trưởng ở trên núi cao trân quý nhất vì cô, trong tiếng mọi người hoan hô, cùng ánh mắt ghen tị muốn ăn thịt người của Ngu Ngọc Trạch, Cố Dực, bọn họ chính thức trở thành vợ chồng.
Cuộc sống sau khi kết hôn, là hạnh phúc Hoắc Bình nghĩ cũng không dám tưởng tượng.
Thời gian ba năm căn cứ tất cả đã sớm đi vào quỹ đạo, không cần Tống Đại tự mình nhìn chằm chằm, thời gian của bọn họ rất nhiều, thời gian ở cùng một chỗ càng nhiều.
Nhưng Hoắc Bình luôn cảm thấy không đủ, Tống Đại nói với anh ta, cô và Sở Cảnh Hòa là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã sinh hoạt trong một sân, suốt 23 năm.
So với bọn họ, Hoắc Bình tựa như một người thứ ba đột nhiên xuất hiện trong thế giới của bọn họ, xuất phát từ ghen tị và ham muốn độc chiếm, làm cho anh ta theo bản năng muốn dính lấy Tống Đại, bù đắp chỗ trống 23 năm trước sinh mệnh của cô.
Anh ta biết Tống Đại thích cơ bắp của anh ta, từ lần đầu tiên gặp mặt anh ta đã biết, mỗi lần anh ta vừa xuất hiện, tầm mắt của cô sẽ nhanh chóng bị n.g.ự.c của anh ta hấp dẫn.
Lúc đầu anh ta cảm thấy hạnh phúc vì anh ta có thứ mà Tống Đại thích.

Sau đó anh ta cảm thấy không vui, sợ Tống Đại chỉ thích thân thể của anh ta.

Lại vê sau, bọn họ thành vợ chồng, anh ta bắt đầu không thèm để ý những thứ này, thâm nghĩ để Tống Đại thích anh ta càng nhiêu càng nhiều, thích thân thể không phải cũng là thích sao?
Sở Cảnh Hòa ở bên cô 23 năm, nhưng 30 năm 40 năm sau, đều là anh ta ở bên cô, vậy là đủ rồi.
Bọn họ cùng nhau sống vô số ngày đêm trên hải đảo, nghênh đón sinh mệnh mới ra đời, làm bạn đến già, đi qua cả đời này.
Cận Lạc Bạch đứng trong bóng đêm, ánh trăng chiếu sáng dãy núi nhấp nhô khổng lồ xa xa, giống như một con rắn độc chiếm cứ trong bóng tối.
Xâm nhập những tình tiết đã biên soạn tốt này vào trong mộng cảnh của những người này, cũng đủ chân thật, chân thật đến trong mộng cảnh tuyệt đối không phân biệt được việc này là giả, huống hồ đây vốn là điêu mà tiêm thức bọn họ chờ đợi xảy ra, cho nên anh ta gần như không phí chút sức lực.
Đợi đến khi giấc mơ tỉnh dậy, họ sẽ ngay lập tức chịu đựng nỗi đau lớn do sự sụp đổ của giấc mơ mang lại, những người dành nhiều thời gian nhất trong giấc mơ, những ảnh hưởng mà giấc mơ mang lại cũng sâu sắc hơn, cảm giác rơi mạnh sẽ khiến họ tự rèn luyện mình thành một con d.a.o sắc bén, đ.â.m vào người muốn đ.â.m nhất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui