Mật Thám Thiếu Niên


Tất cả mọi người nhìn lại theo hướng tiếng nói, nhìn thấy một nghi trượng mặc áo măng tô trắng xen đen, một chàng trai tóc dài buộc lên cẩn thận từ từ đi vào, đến trước mặt Bắc Cung Mộ Duệ, xoay người cung kính nói: “Chủ nhân tôn kính, Tây Li Dạ đến đón ngài về biệt thự. “
Nhất thời, Brown Jones vừa mới khiêu khích kia, sắc mặt tái đi trong nháy mắt!
Ly rượu trong tay bỗng lỏng ra, không cẩn thận một cái, rơi xuống, vỡ tan trên mặt đất.
Tiếng thủy tinh vỡ vụn rất lớn, mọi người trong yến hội bị tiếng nổ bất thình lình làm sợ đến bàng hoàng, yên lặng đến mức có thể nghe cả tiếng kim rơi.
Brown Jones không hề nghĩ đến, mình vừa mới xúc động nhất thời, lại gieo mầm tai họa chôn vùi gia tộc xuống!
Hắn chưa từng nghe nói qua hai cái tên Bắc Cung Mộ Duệ và Tây Li Dạ này, nhưng danh tiếng của Dạ Đế vàTu La như gió, ở Đan Mạch không ai không biết không ai không hiểu!
Hắn biết chàng trai vừa dịu dàng như nước này có thể làm gia tộc của hắn biến mất trong một đêm trên thế giới này là không phải nói đùa
Brown Jones khóc không ra nước mắt, hắn chẳng thể nghĩ tới, mình lại đắc tội với kẻ đáng sợ nhất! Gia tộc của hắn cũng chỉ vì mấy câu nói này mà phải trả cái giá thảm khốc!
Trong ánh mắt phức tạp của mọi người, Bắc Cung Mộ Duệ bỗng nhẹ nhàng nở nụ cười, giống như gió mát mùa xuân tháng ba làm người ta vui vẻ, làm người ta rơi vảo ảo ảnh tốt đẹp, nhưng khi bạn vừa mới đắm chìm vào trong sự dịu dàng của hắn, bỗng, hắn lại không chút tình cảm đánh bạn xuống địa ngục: “Ngài vừa nói tôi không có tư cách tranh người phụ nữ với ngài… cái gì gọi là tư cách, ngài có tư cách nói với tôi câu đó sao?”

Đứng cạnh Bắc Cung Mộ Duệ, Diane gần trong gang tấc nhìn theo hắn, một khắc này, nàng có thể cảm nhận được khí phách cường giả và tôn quý này rõ hơn ai hết, mà nàng, lại hoàn toàn bị hắn chinh phục thật sâu!
Một người đàn ông muốn chinh phục một người phụ nữ, không phải dựa vào lời ngon tiếng ngọt, mà là dựa vào thực lực!
Ở một thời đại cá lớn nuốt cá bé này, thực lực đại biểu cho tất cả!
Bắc Cung Tiểu Từ nhìn Bắc Cung Mộ Duệ ngập tràn khí phách vương giả không kìm chế được lan ra toàn bộ yến hội này từ xa, thì ra đây mới là thực lực chân chính của hắn, cũng là giấu trong nụ cười thản nhiên kia. Người càng cường đại, lại càng làm người ta không thể chạm vào.
Nhìn đến Tây Li Dạ đến đón hắn về, Bắc Cung Tiểu Từ biết mình cũng nên đi qua, nhưng ngay khi nàng ngày càng đến gần bên người Tây Li Dạ, một mùi thơm lại tràn ngập quanh thân người cao ráo của hắn, mùi này rất quen, như là….
Như là mùi của chén trà nóng hắn đưa cho nàng uống trước lúc rời khỏi biệt thự ngày hôm nay.
Ngửi thấy mùi này, Bắc Cung Tiểu Từ nhất thời cảm thấy toàn thân như cứng lại, không thể động đậy, ngực đau nhói, thậm chí như bị đá đè lên, ép đến khó thở mà chết, hít thở cũng khó khăn vô cùng.
Bắc Cung Tiểu Từ lập tức đi vừa nặng vừa chậm, khổ sở không thôi.
Mà mọi người trong yến hội vì chuyện vừa mới xảy ra, đều vây quanh lấy lòng, trong chốc lát, thân thể nhỏ bé của Bắc Cung Tiểu Từ đã bị gạt ra.
Bắc Cung Tiểu Từ khổ sở mà thở, khớp xương căng ra, thậm chí gân xanh nổi lên trên bàn tay nhỏ bé đặt nơi ngực, vừa cố thở, vừa khom người đi đến một góc, chuẩn bị ngồi xuống nghỉ một chút.
Không biết vì sao, trong lòng nàng lại hiện lên vẻ lo lắng, trong đầu xẹt qua một ý nghĩ không thể.
Có vấn đề là…… Chắc không phải mùi này, tối hôm nay nàng lại thống thổ đau đớn đến thế, chẳng lẽ…
Bị hạ độc! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bắc Cung Tiểu Từ tái đi, thân là Độc Hoàng, với thuật dùng độc gần như không gì là không biết.
Cao thủ dùng độc làm nàng không phát hiện ra, trên thế gian này chỉ có một loại độc có thể làm được, chính là nó! Mình lại bị hạ chính ‘Chân trời góc bể’
Cũng là loại độc duy nhất nàng làm ra, nhưng lại chưa kịp làm thuốc giải tương ứng!
Chân trời góc bể. Loại độc này không màu không vị, thậm chí trước khi trúng độc, sau khi trúng độc đều không có một chút dấu hiệu, không để lại dấu vét, sau một đêm, người trúng độc sắc mặt bình thản, trái tim ngừng đập, không có hiện tượng gì khác.
Rốt cuộc là loại người nào, lại có Chân trời góc bể, hơn nữa còn có cơ hội hạ độc mình?

Không mang truyện ra ngoài blog
Sáng nay……
Bắc Cung Tiểu Từ dần sáng tỏ, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Tây Li Dạ cách đó không xa trong đám người vẫn cao ngạo như cũ!
Chén trà kia! Thứ mùi này!
Tuy độc không có mùi, nhưng vì hạ vào trong trà, nên vừa ngửi thấy mùi quen thuộc này, vẫn làm cho bản thân có cảm giác không thoải mái.
Vì sao…… Vì sao lại dùng độc của nàng hạ lên người nàng? Đây là ông trời báo ứng, hay là thân thế của nàng đã sớm bị họ điều tra rõ, vì báo thù cho lão gia Bắc Cung, cho nên để nàng chết vì chính tội lỗi của mình?
Nhưng, vì sao người đàn ông kia lại vẫn cười dịu dàng với mình? Nhưng, vì sao lại quan tâm đến nàng như thế? Bắc Cung Tiểu Từ cười tự giễu.
Thì ra câu nói đó không sai, có đôi khi dịu dàng là chất độc trí mạng, một kiếm trí mạng.
Trong lòng kéo ra đau đớn,Bắc Cung Tiểu Từ nhổ ra một ngụm máu, trước mắt đất trời đảo lộn. Bắc Cung Tiểu Từ lảo đảo đi vào góc, còn không đứng vững, bỗng có một người cao to dùng lực hé ra chiếc khăn mang theo mùi gay mũi bịt kín miệng Bắc Cung Tiểu Từ.
Trong đầu vô thức, Bắc Cung Tiểu Từ chỉ cảm thấy vừa đau vừa mệt, ánh mắt dần tối đi, cuối cùng, hoàn toàn nhắm lại.
Trước khi ngất đi, Bắc Cung Tiểu Từ mơ mơ màng màng nghĩ, rốt cuộc là ai?
Chớp lên, một chàng trai mặc áo gió đeo kính đen và đội mũ ôm ngang Bắc Cung Tiểu Từ từ phía sau rời khỏi Lam cung từ bãi cỏ sân sau.

Sau khi hắn rời đi, vài bóng người ẩn mình trong bóng tối cũng đi theo sau!
Vì đây là yến hội, cho nên nhiều người sau rượu bị mang đi như thế rất nhiều, xảy ra thường xuyên, cho nên cũng không có ai chú ý. Khi Bắc Cung Mộ Duệ nói lời từ biệt vua và vương phi Đan Mạch chuẩn bị rời đi, nhìn xung quanh, ánh vào mắt chỉ là những quý tộc và phu nhân ăn mặc đẹp đẽ, không hề thấy một thân hình nhỏ bé lóe ra khí chất độc lập như ánh sao duy nhất trên bầu trời đêm kia.
Trong mắt lần đầu tiên hiện lên một chút kinh hoảng, Bắc Cung Mộ Duệ cuống quít bỏ lại Diane và Andrew Mặc Sinh, vừa gọi tên Tiểu Từ, vừa đi đến hướng nó vừa đi.
Tìm đi tìm lại trong đám người, cuối cùng trong lúc vô ý tìm thấy một vũng máu đỏ tươi như những hạt hoa mai rơi ở một góc, hai mắt Bắc Cung Mộ Duệ trở nên sâu vô cùng, đóng băng lại, khóe miệng cũng gợi lên một nụ cười khát máu lãnh huyết vô tình.
Tây Li Dạ nhìn hắn thất kinh đi tìm bóng hình tiểu thiếu gia trong đám người, nhìn vẻ mặt của hắn, như là tìm kiếm một món bảo bối vô cùng quan trọng.
Nặng nề thở dài một tiếng, Tây Li Dạ cũng đi theo hắn tìm kiếm.
Khi hắn nhìn thấy vết máu loang lỗ kia, trong mắt Tây Li Dạ hiện lên tia cảm xúc dày đặc, đến mức hộc máu này, cho dù là thần tiên cũng không cứu được.
Tây Li Dạ sao có thể biết, Bắc Cung Tiểu Từ đã từng chết một lần, ngoài thân thể của nàng ra, linh hồn đã làm khế ước giao cho Blair, những đau đớn trong một lần chết nàng đã trải qua, nhưng linh hồn bất diệt, nàng vẫn muốn tiếp tục sống trong cái xác kia.
Tây Li Dạ ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy sát ý trong ánh mắt như địa ngục của Bắc Cung Mộ Duệ, chỉ nghe thấy Bắc Cung Mộ Duệ lạnh lùng nói: “Một giờ sau, điều tra tất cả cho tôi, là ai đưa Tiểu Từ đi. Ai dám đưa người của tôi đi, sẽ phải trả cái giá xuống địa ngục!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui