Trong căn phòng xa hoa nhất ở tầng cao nhất của biệt thự, Bắc Cung thiếu gia đứng trước một cửa sổ lớn, thần sắc phức tạp nhìn ngoài cửa sổ cách đó không xa, truyền đến từng đợt sóng biển, ánh sáng đủ màu rơi trên mặt nước biển rộng.
Từng trận bọt sóng, như từ ốc biển truyền đến tiếng gió biển dậy sóng kia.
“Chủ nhân quyết định làm thế sao?” Tây Li Dạ nhìn Bắc Cung Mộ Duệ đứng đến ngẩn người cạnh cửa sổ hỏi.
“Không phải đã nói điều tra rõ sao? Gia tộc Andrew từ trên xuống dưới, chỉ có một người phụ nữ, chính là Andrew Diane.” Bắc Cung Mộ Duệ không quay đầu, vẫn đưa lưng về phía hắn nói.
Tây Li Dạ thoáng trầm ngâm, do dự nói: “Chủ nhân, theo tìm hiểu, Diane kia có quan hệ không đơn giản với chú của cô ta.” Tuy Diane chỉ là con gái nuôi, không có quan hệ huyết thống với Mặc Sinh, nhưng cháu gái và chú, vẫn là đạo trời không dung.
Người phụ nữ như thế, căn bản không xứng với chủ nhân.
Bắc Cung Mộ Duệ quay đầu lại, nhìn hắn trào phúng nói: “Với ta mà nói, người phụ nữ kia chỉ là một công cụ để phá giải lời nguyền của gia tộc Bắc Cung mà thôi. Nếu không phải Họa Dĩnh đại sư tiên đoán chủ nhân của bức tranh mỹ nhân chính là người phụ nữ của gia tộc Andrew, làm sao ta lại đến đây gặp một người phụ nữ như thế.”
Trong mắt Bắc Cung Mộ Duệ tất cả đều là lạnh lùng, với hắn mà nói, cưới Andrew Diane chính là một chuyện phải làm, như là khi đói bụng lại bày ra đồ ăn mình không thích, nhưng vẫn sẽ ăn, không liên quan đến thích hay không thích, chỉ vì để ăn no mà thôi. Không có ý nghĩa, cũng không có tình cảm.
Bắc Cung Mộ Duệ làm sao có thể biết, trong gia tộc Andrew, người phụ nữ chân chính còn có một người khác!
Đi nhầm một bước, khoảng cách giữa hai người cũng ngày càng xa, cho đến khi không thể quay lại điểm gốc.
Sắc mặt Tây Li Dạ hơi đổi, “Chủ nhân, sắc mặt tiểu thiếu gia hình như không tốt.”
Tây Li Dạ gắt gao nhìn chằm chằm biểu tình của chủ tử, không bỏ qua một cử động nhỏ, quả nhiên, khi nghe Tây Li Dạ nói đến Tiểu Từ, trong đôi mắt hắn hiện lên một chút phức tạp, tuy rất nhanh đã tan mất, nhưng làm sao có thể thoát được Tây Li Dạ luôn hiểu rõ hắn đây.
Tại một khắc kia, Tây Li Dạ hiểu được, thì ra Huyên nói đúng.
Bắc Cung Mộ Duệ xả ra một nụ cười lạnh lùng, thản nhiên nói: “Nói đến nó, yến hội đã đến giờ rồi, Dạ, đi mời Tiểu Từ chuẩn bị ra ngoài.”
Tây Li Dạ cúi đầu cung kính nói: “Đã biết, chủ nhân. Tôi đi trước.”
Ở lầu hai có vẻ yên lặng, trong phòng gần biển, Tiểu Từ tóc bạch kim, đôi mắt xanh biếc đang thay áo phông quần bò ngày thường thành âu phục của tiểu vương tử đúng mực.
Thành một mĩ thiếu niên tuấn mỹ như mộng.
“Tiểu thiếu gia, đến giờ rồi.” Vừa mới mặc xong, chợt nghe thấy tiếng Tây Li Dạ ở ngoài cửa.
Tiểu Từ đi đến chiếc gương lớn trước mặt, nhìn trang phục trẻ con tinh xảo bên trong, cười nhẹ, nếu mệnh đã định Bắc Cung Mộ Duệ đưa nàng đến đó, vậy thì chi bằng đến trước thời gian đi.
Trước khi Tiểu Từ ra ngoài, xuất di động ra, bấm dãy số quen thuộc kia, khóe miệng từ từ gợi lên một nụ cười, Tiểu Từ nhìn mình trong gương rất nhanh nối được điện thoại nói: “Đạm Thủy, tôi ở Đan Mạch, làm kế hoạch lúc trước đi, vất vả rồi.”
Tiểu Từ tiêu sái đóng di động lại, rồi mới bình tĩnh mở cửa ra, cười ấm áp với Tây Li Dạ đang đợi nói: “Tây nghi trượng, để ngài đợi lâu. Chúng ta đi thôi, cha chắc chắn chờ đến sốt ruột rồi.”
Tây Li Dạ nhìn nàng, cười ấm áp, cầm chén trà trong tay đưa cho nàng, “Tiểu thiếu gia, uống chén trà thông giọng trước khi đi.”
Tiểu Từ sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh lại mỉm cười rực rỡ nói: “Được. Cám ơn ngài nhé Tây nghi trượng, ngài nghĩ thật chu đáo.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...