Cửa lại bị khóa lại, Yểu Ương Từ đứng dậy kiểm tra khoang thuyền kín mít này một lần lại một lần, vẫn không thể tìm ra cửa chạy trốn, đến cuối cùng hắn chỉ có thể sức cùng lực kiệt ngồi xuống, nhìn những đứa trẻ nằm dưới sàn, khuôn mặt chúng bình an, như căn bản không phát hiện mình đang đứng trong nguy hiểm, có lẽ trong giấc mơ của chúng vẫn đang hạnh phúc ở bên người nhà.
Hắn cuộn mình vào góc khoang thuyền, cứ như vậy phiêu phiêu đãng đãng trong biển lớn, tinh thần cũng mê man đi, không biết sau bao lâu, ngoài biển lớn tĩnh mịch, bắt đầu nghe thấy các loại tiếng hét, còn có tiếng động cơ, hắn giật mình tỉnh lại trong chốc lát, cửa khoang thuyền đã bị mở ra.
Yểu Ương Từ nhất thời nằm vật xuống mặt đất, giả vờ như không biết gì, dáng vẻ mất đi ý thức.
Người đàn ông được gọi là Đầu rắn kia không biết đã nói gì đó với Bạch Bà canh giữ họ, thật lâu sau, liền có rất nhiều người đi vào, tiếng động bên cạnh càng lúc càng lớn, như là những đứa trẻ nằm bên cạnh cũng bị đưa đi.
Rất nhanh liền đến phiên hắn, một gã to lớn liền ôm hắn lên bằng một tay, như là rất nhẹ, vì thế cùng với bế hắn, mặt khác tay kia còn bế thêm một đứa trẻ nhỏ gầy.
Yểu Ương Từ bị xiết rất khó chịu, nhưng mà ngay cả một hơi thở dài hắn cũng không dám, kiên trì cắn răng.
Bọn họ như hàng hóa bị ném vào một không gian, từng cái một đè nặng lên, cứ như vậy.
Thật lâu sau, không gian chứa bọn họ bắt đầu chuyển động.
Bên tai loáng thoáng truyền đến một ít tiếng động, là cuộc đối thoại của cả nam và nữ, nhưng mà hắn lại không nghe rõ gì cả.
Chỉ có thể lắc lắc trong không gian như xe ngựa đi đến một nơi không biết.
Không biết sau bao lâu, tiếng xóc nảy như làm cho hắn hôn mê đi, trong mơ mơ hồ hồ, cũng như lúc bị ném vào, họ lại như hàng hóa bị nhấc vào một nơi kỳ quái. Nói là nơi kỳ quái, là vì nơi này sương khói lượn lờ, không biết là là chỗ nào.
Không sao bao lâu, lại có một đoàn phụ nữ nói cười tiến vào.
Yểu Ương Từ hoàn toàn không ngờ là, sau khi bọn họ tiến vào, liền bắt đầu với tất cả lũ trẻ, bao gồm cả hắn, bắt đầu cởi tất cả quần áo trên người, khi cởi đến chiếc áo giáp bạc như quần áo trên người hắn, người phụ nữ hơi kỳ lạ, nhưng vẫn cởi ra. Hắn cảm nhận được một bàn tay thô ráp từ từ lướt qua làn da non mềm như sữa của mình, người phụ nữ kia vừa cởi quần áo bẩn của hắn vừa tán thưởng nói: “Không thể ngờ bé gái này nhìn bẩn như ăn mày, làn da lại đẹp như thế, không biết lát nữa tắm sạch xong, nhìn khuôn mặt này sẽ mê người thế nào. Ui, lại còn tóc bạch kim nữa chứ, thật là đẹp.”
Một giọng nữ có chút chua cười quyến rũ nói: “Tiểu Nga, cô yên tâm đi, dù có đẹp như thế, cuối cùng vẫn chỉ là đứa trẻ, Dạ Đế đại nhân cũng sẽ không cảm thấy hứng thú với trẻ con đâu, cũng không lấy mất sự sủng ái của đại nhân với cô đâu.”
Nhất thời, cô gái này thẹn thùng nói: “Hiểu Thiến, cô nói bậy gì thế, chúng ta đều là người làm, bị các tiểu thư nghe được, không phải làm trò cười à? Bị người cười vì si tâm vọng tưởng đấy.”
“Phụ nữ ở nơi này, người nào mà không si tâm vọng tưởng chứ! Ai bào Dạ Đế đại nhân và các thiếu gia khác đều đẹp trai như thế, như là Phan An.” Hiểu Thiến ngẩng đầu, trong hai mắt như mang theo một loại ảo tưởng tươi đẹp, dáng vẻ nhìn qua vô cùng say mê.
Nàng vừa dứt lời, các cô gái trong phòng nhất thời cười vang.
Sau khi Hiểu Thiến cười xong, tiếp tục nói: “Các cô khoan hãy nói, những tế phẩm lần này chuẩn bị cho lễ tế của Dạ Đế đại nhân, thật đúng là không thường đâu.”
Những lời nói sau Yểu Ương Từ đều không nghe được, vì lúc này sắc mặt hắn đã trắng bệch, mồ hôi đầm đìa.
Nhưng mà lại không dám giãy giụa.
Người phụ nữ này vừa mới nói một lời mà cả đời này hắn không muốn nghe thấy, là bài xích lớn nhất trong linh hồn, tuy hắn biết thân thể mình là nữ, nhưng không biết vì sao, trong tiềm thức của hắn ghét việc người khác cho hắn là thế! Giống như là đến tận nay, hắn vẫn dùng thân phận nam sống cuộc sống bình thường!
Qua hồi lâu, thân thể trần như nhộng của Yểu Ương Từ bị cho vào trong nước ấm áp. Nhất thời làm cho hắn thoải mái thở dài, một tháng không tắm rửa, toàn thân vô cùng bẩn, dinh dính, Yểu Ương Từ đã sớm không chịu được.
Nhưng sau một lát, khi hắn biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ không thoải mái muốn đứng dậy.
Đôi bàn tay thô ráp kia dạo chơi trên thân thể mềm mại của hắn, càng không ngừng chà xát như với một loại hàng hóa, thậm chí, thậm chí……
Đưa lưng về phía người phụ nữ kia, Yểu Ương Từ gắt gao cắn môi dưới, cố kiềm chế vì đôi tay kia lại tiến vào nơi tư mật của hắn, chuyển động như con rắn, hắn giật mình toàn thân một cái, như là phản xạ bài xích có điều kiện, nhưng mà, hắn không thể, hắn không thể để cho những người này phát hiện ra hắn đã tỉnh lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...