Trong mắt khẽ hiện lên một chút đau thương lạnh giá, Tiểu Từ khẽ cúi đầu, thì thào tự nói, đã đến lúc nên gặp lại sao?
Nhưng mà, còn chưa đến lúc….
Blair ở một bên vui sướng khi người gặp họa cười nói: “Lúc trước tôi nói rồi, chuyện tạo hóa thích làm nhất, đó là ép người đi làm chuyện không muốn làm.”
Tiểu Từ lạnh lùng liếc hắn, sau đó không muốn nói chuyện nữa.
Blair ngượng ngùng vuốt mũi, lúng túng nói: “Lại nói, vì sao tóc em màu bạch kim, còn có đôi mắt của em thật kỳ quái, lại là màu xanh……”
Tiểu Từ hừ lạnh một tiếng, ra vẻ hờ hững không quan tâm.
Blair không phải con người, tự nhiên da mặt dày căn bản không cảm thấy thẹn với con người, nhìn Tiểu Từ càng không muốn nghe, hắn càng muốn nói, muốn khiêu chiến với nhẫn nại cực hạn của Tiểu Từ nói: “Ở trong con người, mắt xanh và tóc bạch kim rất kỳ quái, nhưng rất lâu trước kia, trong giới ác ma chúng tôi, tôi từng nhìn thấy một người giống em, Nhưng cũng không coi là ác ma, mà là con lai của ác ma chúng tôi và con người. Bọn họ cũng có tóc bạch kim như ánh trăng, mắt xanh biếc như biển, còn có sự tinh khiết của con người, vẻ yêu mỵ của ác ma, cực kỳ xinh đẹp.”
Blair nói xong, giọng càng ngày càng thấp, ánh mắt bỗng toát ra thần thái khác thường, tựa hồ có chút ngu ngơ và không dám tin. Một loại giả thiết khó hiểu bao trùm lấy lo lắng trong lòng hắn..
Tiểu Từ không biết vì sao, đáy lòng bỗng hiện lên bóng hình của Nguyện Thập Nhất, một cảm giác khác thường lan ra toàn thân.
Rất nhanh nàng dùng sức lắc đầu, Tiểu Từ muốn loại bỏ cảm giác này ra khỏi đầu, trào phúng nói: “Anh nói nhiều như thế, có phải muốn nói cho tôi biết, tôi lớn lên rất đẹp không? Thì ra đây là mức độ thưởng thức của ác ma bọn anh.”
Biểu tình của hai người đều lâm vào hoàn cảnh xấu hổ, lần đầu tiên Blair rơi vào im lặng, nhìn mái tóc của Tiểu Từ đến ngẩn người, khuôn mặt tinh xảo này, chẳng lẽ không phải vì rất giống người kia, cho nên khi bị nàng triệu hồi ra, mình từng thề nhất định sẽ không làm khế ước với con người nữa, lại vẫn bị ánh mắt bi thương của nàng làm cảm động.
Khóe miệng từ từ gợi lên một nụ cười chua xót yêu mỵ động lòng người, Blair bỗng cảm thấy, mình nhỏ bé đến thế. Thậm chí so với con người có máu thịt và tình cảm, càng thấp kém hơn.
Máy bay dừng ở sân bay nhỏ trước biệt thự của gia tộc Bắc Cung ở Đan Mạch, Tiểu Từ vẫn nhìn tư liệu trong tay đến ngẩn người.
Sau cảm giác lay động, bên tai đã truyền đến giọng nói lạnh lùng của Bắc Cung Mộ Duệ: “Tối hôm nay, vua và vương phi Đan Mạch mời tôi đến tham dự dạ tiệc xa hoa trong nội cung hoàng thất. Đến lúc đó, hoàng tộc Đan Mạch và các nhân vật nổi tiếng đều có mặt, cũng sẽ nhìn thấy vị hôn thê của tôi, Andrew Diane tiểu thư của gia tộc Andrew.”
Bắc Cung Mộ Duệ nhìn Tiểu Từ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn với khuôn mặt trắng bệch, tà ác nói: “Tiểu Từ, đêm nay đừng làm cha mất mặt, người kia có thể là mẹ tương lai của con không chừng đấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...