Mật Thám Thiếu Niên


Không biết vì sao, khi Yểu Ương Từ nhìn thấy khóe miệng Bắc Cung Mộ Duệ hiện lên nụ cười quỷ dị ngày càng sâu kia, một loại linh cảm xấu bắt đầu tràn ngập toàn thân, hàn băng bắt đầu xâm nhập vào thân hình nhỏ nhắn tinh xảo.
Ngay khi tâm trí Yểu Ương Từ không yên, Bắc Cung Mộ Duệ lại nở một nụ cười yêu mỵ đẹp đẽ với mọi người, có chút hãnh diện mà vui sướng tuyên bố: “Từ hôm nay trở đi, gia tộc Bắc Cung sẽ có thêm một thành viên, cũng chính là cậu bé bên cạnh tôi, Bắc Cung Tiểu Từ. Bắc Cung Mộ Duệ tôi từ hôm nay quyết định nhận Tiểu Từ làm con nuôi, trở thành người nối nghiệp tiếp theo trong gia tộc Bắc Cung.”
Bắc Cung Mộ Duệ vừa dứt lời, tất cả vị khách trong yến hội đều ngây ra, thậm chí, ngay cả Yểu Ương Từ cũng sững sờ đứng đó không biết làm sao.
Đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không rõ cuối cùng chuyện gì đã xảy ra, có lẽ là không muốn thừa nhận chuyện này là thật.
Yểu Ương Từ tình nguyện tin lời hắn vừa nói, là một giấc mộng.
Nhiều ngày như vậy, dịu dàng của hắn với nàng, nụ cười của hắn với nàng, thì ra tất cả không phải là vì thích, mà là vì lý do nói ra ở một khắc này.

Hắn lại muốn nhận nàng làm con nuôi!
Yểu Ương Từ nở nụ cười, tuy nhiên là cười vô cùng tự giễu. Cười mình quá ngây thơ, quá buồn cười, lại coi tất cả mọi chuyện đều rất tốt đẹp.
Bây giờ, là lúc nàng lên tỉnh lại trong cạm bẫy dịu dàng của hắn.
Người như thoáng rơi vào cảnh quỷ dị trong mơ kia, ngoài Yểu Ương Từ, còn có Bắc Cung Khinh Trần.
Vừa rồi khóe miệng hắn còn có nụ cười đầy nắng giờ đã đóng băng lại, như một bức điêu khắc bất động, lại như mãi mãi không thay đổi, trở thành Mona Lysa mỉm cười trong khoảnh khắc.
Khi phục hồi tinh thần lại, Bắc Cung Khinh Trần là người đầu tiên đứng ra phản đối nói:
“Anh hai, điều này sao có thể?! Làm sao anh có thể nhận Tiểu Từ làm con nuôi?! Em không đồng ý!!”

Vẻ mặt Bắc Cung Mộ Duệ vừa rồi còn sung sướng nhất thời u ám lại, “Khinh Trần, em đang nói gì? Chuyện anh quyết định, em muốn phản đối sao?”
Giọng Bắc Cung Mộ Duệ rất nhẹ, nhưng lại mang theo lực uy hiếp, khiến người ta như không thể phản kháng không thể nhúc nhích.
Lòng chìm đến vực sâu, mãi mĩa vô vọng.
Bắc Cung Khinh Trần trắng bệch môi, cắn môi dưới, cứ như vậy yên lặng nhìn Bắc Cung Mộ Duệ, không dời.
Biết không thể phản kháng, nhưng vẫn quật cường như muốn chứng minh cái gì.
Yểu Ương Từ nghe xong, sắc mặt có chút tái đi, ngay cả nụ cười cũng có chút miễn cưỡng, cuối cùng, nàng buông lỏng tay Bắc Cung Mộ Duệ cầm tay nàng ra, hai tay nắm nhau, móng tay như đâm vào da thịt, đau đớn để nàng ép mình tỉnh táo lại, bình tĩnh hỏi: “Ngài chắc chắn sẽ không có ngày ngài hối hận?”
Bắc Cung Mộ Duệ cười nói: “Đó là tất nhiên.”
Yểu Ương Từ thản nhiên nói: “Nếu ngài quyết định sẽ không hối hận, vậy thì làm như ngài muốn đi.”
Xoay người đi lên đài hoa lệ, đi được vài bước, Yểu Ương Từ quay đầu bỗng hô: “Vậy thì, Tiểu Từ đi về trước, cha.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui