Như rơi vào một giấc mộng hoàn mỹ không tỳ vết, Yểu Ương Từ dần tỉnh lại từ cơn mê, sau khi tỉnh lại, lại phát hiện, tất cả về mình là trống rỗng, trí nhớ, đầu óc, đều trống rỗng.
Bên cạnh có rất nhiều người mặc áo trắng đi lại, lúc đầu Yểu Ương Từ nghĩ là mình đang ở trên thiên đường, nhưng dần dần, hắn hiểu được, mình đang trong bệnh viện. Người mặc áo trắng này không phải thiên sứ, mà là bác sĩ.
Yểu Ương Từ không biết mình là ai, vì sao mình lại xuất hiện ở Na Uy, hơn nữa còn tỉnh lại trong một bệnh viện nhỏ xa lạ, đầu bị băng bó, không nhớ gì cả, trên người ngay cả chứng minh thư cũng không có. Người trong bệnh viện nói cho hắn biết, bọn họ phát hiện hắn trên bờ biển, toàn thân hắn ướt sũng, đầu lại chảy máu, được người lướt sóng cứu đưa vào viện.
Sau khi đi khỏi đó, hắn trắng tay, không có nhà để về. Đói khổ lạnh giá ở đầu đường Na Uy, hắn như thành một tên ăn mày, sau khi ngất vì đói, bị bọn buôn người bán sang một nước Phương Đông. Cũng trải qua không ít giấc mơ khó tưởng, hắn không hiểu sao mình lại hiểu được ngôn ngữ của bọn họ, cũng không hiểu vì sao hắn lại nói được. Thậm chí hắn không biết những thứ này là mơ hay là thật.
Quá khứ của hắn là một điều bí ẩn. Tất cả những thứ trong hiện tại, tựa hồ như nhắc nhở hắn, hắn không có quá khứ, hắn đã quên tất cả.
Chỉ nhớ ở trong mộng bị một người phụ nữ ép uống gì đó, sau đó mất đi toàn bộ ý thức. Hắn tỉnh lại trên một con thuyền nhỏ lênh đênh, trong không khí vẫn tản ra mùi biển, thuyền nhấp nhô không ngừng, hắn liền bọn họ đang ở trên biển.
Hắn bị đưa đến một nơi xa lạ.
Không hiểu sao khi hắn tỉnh lại, khi hắn mở to mắt, còn nhìn thấy trên tàu có người khác, đều hôn mê, không có nửa điểm ý thức.
Nhưng khiến hắn có chút kỳ quái là, bị bắt, toàn là trẻ con. Tuy hắn không biết vì sao thân thể mình lại nhỏ gầy như một đứa trẻ, nhưng hắn tự nói cho hắn biết, hắn không giống như thế.
Giống như hắn đã sống rất nhiều năm.
Ít nhất, hắn biết mình không phải là đứa trẻ chỉ có hơn mười tuổi.
Nếu hắn biết mình là ai, sẽ không thấy kỳ quái, thể chất của hắn, từ nhỏ đã đặc biệt, một chút thuốc mê với hắn mà nói, căn bản như người thường uống một viên thuốc ngủ.
Sau khi hắn tỉnh lại đang muốn giãy giụa, lỗ tai lại nhạy cảm nghe được tiếng bước chân và tiếng nói chuyện truyền đến từ ngoài khoang thuyền.
Hắn kinh ngạc, nhất thời lại nằm trở về, cũng như những người khác, giả vờ như ngủ rất say.
Cửa khoang thuyền bị mở ra rất nhanh.
Đi vào, nghe tiếng hình như là hai người đàn ông.
Trong đó một giọng đàn ông xu nịnh, có chút cung kính lấy lòng nói: “Phương Đông tiên sinh, thế nào, mặt hàng lần này cũng không tệ lắm chứ, đều là thân thể khỏe mạnh tìm được ở khắp nơi trên thế giới, là những nam đồng nữ đồng trinh nguyên. Dùng bọn chúng làm tế phẩm lần này, Dạ Đế đại nhân nhất định sẽ rất hài lòng.”
Người đàn ông được gọi là Phương Đông tiên sinh kia thản nhiên ừ một tiếng, sau đó đi lại gần, cẩn thận từng bước nhìn lại. Khi đến gần Yểu Ương Từ, toàn thân hắn khẩn trương như đông cứng lại, trong lòng bàn tay và sau lưng toàn là mồ hôi, nhưng khuôn mặt vẫn không một gợn sóng như cũ. Bình tĩnh đến mức ngay cả hơi thở cũng không gấp.
Phương Đông tiên sinh kia không biết tại sao lại đứng trước mặt Yểu Ương Từ rất lâu, trái tim khẩn trương của hắn như sắp nổ mạnh. May mà, cuối cùng hắn vẫn rời đi. Yểu Ương Từ từ từ mở khóe mắt ra, chỉ nhìn thấy một chàng trai mặc quần áo xanh, hắn lại để mái tóc dài như người thời cổ! Yểu Ương Từ không nhìn thấy mặt hắn, chỉ nhớ kỹ bóng dáng ấy. Rất nhanh, sợ bị những người khác phát hiện, hắn lại nhắm hai mắt lại lần nữa.
Người nọ xoay người qua chỗ khác, nhìn một người đàn ông, lạnh lùng nói: “Đêm trăng tròn ngày mai, là ngày hiến tế mỗi tháng của Dạ Đế đại nhân, tất cả huyết nô tế phẩm các anh cần phải chuẩn bị tốt, không được để xảy ra sai sót gì.”
Tế phẩm? Hiến tế? Huyết nô? Yểu Ương Từ vẫn có thể nghe hiểu lời nói của họ, nhưng đây là thế kỷ hai mươi mốt, mà đoạn đối thoại vừa rồi chỉ có thể xuất hiện ở cổ đại, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Hắn rốt cuộc bị đưa đến chỗ nào? Yểu Ương Từ càng nghĩ càng chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, như muốn thét chói tai vài tiếng, hoặc là cho rằng tất cả những thứ này đều là mơ. Dù sao thì lý trí cũng phải bình tĩnh, giờ phút này, mất đi trí nhớ, hắn nhìn qua chỉ như một đứa trẻ.
Phương Đông tiên sinh kia nói xong, liền đi ra ngoài.
Mà một ở bên ngoài lại có một người đàn ông dặn dò nói: “Bạch bà, trông kỹ cho tôi, nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ hỏi cô! Biết chưa?!”
Giọng nói quen thuộc giống như người đã hạ thuốc mê hắn truyền đến: “Biết rồi, đầu rắn.”
Là giọng nói sau khi hắn ngất đi đã từng nghe thấy! Không biết vì sao, nước mắt bỗng chảy xuống từ hai mắt nhắm nghiền.
Vì mình gặp đủ loại gian khổ liên tục, vì mình dần hiểu được tình người trên thế gian.
Giờ phút này Yểu Ương Từ như một đứa trẻ con mới tập đi, tất cả những gì trải qua lúc này, khiến hắn trưởng thành lần thứ hai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...