Yểu Ương Từ không cảm kích, ánh mắt hờ hững quét hắn một cái, thản nhiên nói: “Đối với anh mà nói, tôi chỉ là một kẻ đáng thương có người thân bị hại chết, mà anh lại vừa đúng lúc đang nhàm chán, vì thế muốn nhìn tôi một chút xem có thể thay đổi cuộc sống nhàm chán không thú vị của anh không thôi. Không phải sao?”
Hắn thu lại nụ cười ngụy trang, bỗng mở ra đôi cánh màu đen lơ lửng trong không trung, khi hắn không cười khuôn mặt càng yêu mị và mê người trí mạng, nhưng mà, lại lạnh như địa ngục, không khí xung quanh đều đông lạnh kết đọng lại.
Hắn nhìn ánh mắt quật cường của Yểu Ương Từ, cân nhắc nói: “Quả nhiên em còn thú vị hơn so với tôi tưởng. Chẳng qua tôi không ngờ em lại ngốc đến thế, lại lãng phí thời gian và cơ hội ở đây. Lúc trước tôi dựa theo khát vọng và tâm nguyện sâu nhất trong đáy lòng em dẫn em đến hướng này. Vốn tưởng chuyện đầu tiên là em sẽ báo thù, không ngờ em lại đi vào đây, khát vọng lớn nhất của em là điều tra rõ tất cả về bí mật của em, có thể làm một người bình thường. Thì ra vẻ lãnh đạm kiên cường kia của em chỉ là biểu hiện giả dối cho sự tự ti yếu đuối của em, con người tóm lại vẫn là con người.” hắn vẫn biết nàng không giống người thường, cho nên mới vô cùng thỏa mãn lập khế ước linh hồn với nàng.
Hắn muốn nhìn một chút, người giống nàng, nếu còn sống, sẽ tiếp tục làm gì.
Hắn biết nàng khác con người hắn gặp được ngàn năm qua, trên thực tế tuy hắn nói vô cùng ác liệt, nhưng hắn lại rất hài lòng với biểu hiện của nàng.
Nguyên nhân vì nàng làm khác với hành động bình thường mà hắn nghĩ, cho nên mới thú vị như thế, cho nên mới làm hắn không cảm thấy nhàm chán.
Lời này vốn nên làm cho người ta tức giận đến giơ chân hoặc là chửi ầm lên, nhưng Yểu Ương Từ nghe đến, lại cảm thấy buồn cười, buồn cười đến cực điểm.
Đây là hắn tự nghĩ về con người sao?
Yểu Ương Từ cười đến quỷ dị mà lạnh bạc, ánh mắt lại nhìn về ác ma lúc nào cũng có thể nắm giữ sinh mạng của con người trước mắt với vẻ lạnh lùng mà xa cách, sau khi nàng ngăn tiếng cười kia phát ra, quay đầu lại nhìn hắn, dùng một tư thái kỳ dị, như là nàng mới là vua cao cao tại thượng kia, hắn lúc này chỉ là một thằng hề thấp kém, nàng nhìn xuống hắn, lạnh lùng nói:
“Cho dù quét cả vì sao, cho dù muốn tôi đối nghịch với người trên toàn thế giới, cho dù bắt tôi phải trả giá gì, tôi cũng sẽ dùng tư thế kiêu ngạo, trở lại nơi kia, quang minh chính đại đòi lại đau đớn, đòi lại cái chết thay họ! Tôi sẽ không để cho bọn họ có cơ hội nhục nhã cha mẹ tôi, cho nên tôi mới đến đây, thầm muốn giải độc chết tiệt này trên người, để khi tôi trở về, thành một người bình thường, chém giết kẻ đã hại người tôi yêu kia! Với tôi mà nói, bản thân không quan trọng, người nhà mới là thứ đáng quý trọng nhất trên thế giới này!”
Nàng cười đến rắn rỏi, ngạo nghễ đứng thẳng lên: “Anh có thể cười tôi yếu đuối, anh có thể cười tôi tự ti, thậm chí anh có thể lúc nào cũng khắc bên người tôi sự cười nhạo hành vi của tôi, nhưng mà Andrew Mạt Ương tôi hôm nay ở đây nói cho anh biết, tuy tôi là con người nhỏ bé, tuy tôi có thể tùy tiện bị một ác ma quyết định chuyện sinh tử, nhưng lúc mà chúng ta lập khế ước, trước khi linh hồn của tôi thuộc về anh, anh còn gọi con người thấp hèn này một tiếng ‘chủ nhân’, tại một khắc này, tôi vẫn là chủ nhân của anh!”
Blair ngơ ngác đứng đó, nhìn thân thể nhỏ gầy như trong phút chốc lại phát ra hàng ngàn mùi thơm, trong lúc nhất thời, nghĩ đến mình đã nhìn thấu tất cả tình người ấm lạnh trên nhân gian, ánh mắt hắn lại như trẻ sơ sinh, khẽ mờ mịt.
Yểu Ương Từ liên tục khiến hắn ngay cả cơ hội thở cũng không có, đưa lưng về phía hắn lạnh giọng cười nói: “Anh cho là anh đã nhìn thấu tình người, anh cho là anh nắm tất cả trong tay, nhưng mà, ở trong mắt tôi, cả tư cách nói tôi thấp kém anh cũng không có. Ác ma cao quý của tôi.”
Bóng lưng nàng vẫn yếu ớt như thế, nhưng lại rất thẳng, bước đi kiên định, như sự tồn tại của hắn với nàng mà nói, chỉ là một chuyện cười ngoài ý muốn.
Nàng nói cho hắn, cho dù linh hồn của nàng thuộc vê hắn, cho dù nàng bây giờ không có tư cách nói chuyện tương lai, nhưng mà sự kiêu ngạo và khí phách của Yểu Ương Từ nàng, không có kẻ nào có thể dẫm lên và vũ nhục! Cho dù là hắn cũng không được!
“Mạt Ương……” Blair nhìn cô gái kỳ quái này, lần đầu tiên cảm thấy, thì ra hắn lại có điểm không hiểu nàng!
Nhìn vẻ tang thương và bi thương không hợp tuổi kia, đáy lòng ác ma lạnh như băng hắn bỗng nảy mầm một ý tưởng và khát vọng kỳ qiaos, hắn lại muốn có một ngày có thể nhìn thấy nụ cười thuần trắng hơn sữa của nàng, nụ cười còn ngọt ngào hơn bánh ngọt, nụ cười còn rực rỡ hơn kẹo!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...