Không ngờ, hắn nhiệt tình kích động như vậy, lại chỉ đổi lấy một câu lạnh lùng của Yểu Ương Từ: “Blair, anh đến đây làm gì?”
Nếu có thể, nàng hy vọng cả đời này hắn đừng xuất hiện nữa!
Tuy nhiên sự xuất hiện của hắn, cũng lại nhắc nhở nàng, có rất nhiều thứ, không nên nằm mơ!
Nàng bây giờ, căn bản ngay cả tư cách nằm mơ cũng không có!
Đầu tiên là Blair vô cùng ủy khuất méo miệng, đáng thương làm nũng nói: “Người ta nhớ em như thế, mới bỏ lại nhiều người đến vậy chạy đi tìm em, vậy mà em lại lạnh lùng như thế, cũng không để ý người ta ~~”
Vừa mới nói xong, một người đàn ông lớn như thế lại cúi đầu nước mắt lưng thấp giọng nức nở.
Những người khác nếu nhìn thấy mĩ nam tuyệt sắc này khóc đến thương tâm như thế, đã sớm lo lắng đến mất hồn rồi, đáng tiếc Yểu Ương Từ không phải loại người nhìn thấy mĩ nam liền đánh mất hồn vía, hơn nữa, nếu những người đó mà biết mỹ nam còn trắng hơn sữa tươi có thân phận gì, có lẽ mọi người cũng giống như nàng, sẽ thấy không cười nổi.
Yểu Ương Từ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lúc này mới mở ra, lại ngẩng đầu lên, hai mắt bình tĩnh như nước, không sợ hãi, nàng nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Blair, không phải tôi đã nói rồi sao? Chỉ cần tôi làm xong tất cả, tôi sẽ làm theo lời hứa đi tìm anh.”
Blair cười rực rỡ nhìn Yểu Ương Từ, trên mặt vẫn đọng lại nhiều giọt nước mắt trong suốt, ngay cả dáng vẻ cũng tuyệt đẹp, Yểu Ương Từ khẽ nhíu mày, đó là nước mắt thật sao? Không phải là hắn không có nước mắt à?
Blair cũng không để ý, nắm lấy tay trái trắng nõn của nàng, khẽ hôn nhẹ lên bàn tay nàng, Yểu Ương Từ muốn tránh ra, lại phát hiện sức mình rất nhỏ, trong mắt hắn, nàng tựa như một con kiến nhỏ bé yếu ớt. Nhẹ nhàng sờ, nàng sẽ chết không nơi chôn thân.
Như là lúc trước, một khắc nhẹ nhàng kia, đã có thể quyết định chuyện sống chết của nàng.
Hắn không quan tâm, hai mắt đưa tình nhìn Yểu Ương Từ, lúm đồng tiền như hoa: “Chủ nhân, không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi sẽ ở cạnh em một tấc không rời, bảo vệ em, không để cho bất kỳ kẻ nào làm em tổn thương, Bởi vì……”
Yểu Ương Từ cũng không cho rằng hắn thật sự lo lắng cho nàng.
Quả nhiên, Blair tà mị nói: “Em là của tôi. Trên thế giới này, người có thể làm em tổn thương chỉ có thể làm tôi, người quyết định chuyện sống chết của em cũng chỉ có thể làm tôi.”
“Buông ra!” sắc mặt Yểu Ương Từ có chút tái, nhìn hắn, ảm đạm cười: “Không phải khi hoàn thành khế ước, sinh mệnh và linh hồn tôi đều là của anh sao? Anh cần gì phải trước khi hoàn thành tâm nguyện của tôi lại đến đây nhục nhã tôi.”
Sau khi Yểu Ương Từ nhớ lại tất cả, mỗi lần đi vào giấc ngủ nhắm mắt lại, lại nhớ đến thế giới hắc ám kia, nụ cười rực rỡ kia, khóe miệng với độ cong tà kị, khuôn mặt tuyệt mỹ gần ngay trước mắt, ác ma lười biếng hỏi nàng: “Em muốn chết hay muốn sống?”
Ngày đó nàng hoàn toàn chìm trong biển sâu, tuy rằng được lốc xoáy cuốn lên trên bãi biển, nhưng hơi thở của nàng đã sớm ngừng lại. Nói cách khác, nàng đã sớm chết rồi, vì không càm lòng, vì không cam lòng với cái chết, vì cừu hận với lũ người kia, vì lời nguyền đáng giận làm cả đời mình không thể sống như bạn bè cùng lứa khác mà ngày ngày tự ti và bi thương, tất cả cảm xúc đen tôi đã đưa đến sự chú ý của ác ma du đãng nhân gian đang có vẻ nhàm chán này.
Vì thế, hắn lấy sự sống làm phần thưởng, cùng lập khế ước cả đời với nàng. Mà cái giá nàng phải trả là, linh hồn của nàng, không thuộc về địa ngục, không thuộc về bất kỳ tử thần nào, nàng cũng mãi mãi không thể đầu thai, nàng chỉ có thể thuộc về hắn.
Cũng là hắn cho nàng cơ hội sống lại, để nàng hoàn thành tất cả tâm nguyện vẫn chưa làm xong, trước khi nàng hoàn thành tâm nguyện, hắn sẽ gọi nàng là chủ nhân của mình, dù khi nào dù phải trả giá gì cũng ở cạnh bảo vệ nàng, xác nhận sự sống của nàng. Sau đó, sau khi tâm nguyện của nàng hoàn thành, hắn sẽ đích thân lấy đi linh hồn của nàng.
Có lẽ có người sẽ nói nàng có thể trốn, nàng có thể trốn đi rất xa, nàng có thể để hắn mãi mãi không tìm thấy nàng.
Nhưng mà, từ một khắc tay trái của nàng bị hắn hôn lên, chỉ cần nàng gọi hắn, lòng bàn tay nàng sẽ hiện lên một hình ngôi sao, tỏa sáng lung linh, hắn sẽ xuát hiện. Cũng như thế, chỉ cần hắn muốn tìm nàng, chỉ cần khởi động dấu vết của khế ước này, hắn cũng có thể dễ dàng tìm được nàng.
Đây là khế ước linh hồn, là đôi bên cam tâm tình nguyện ký kết, không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì của đất trời.
Trừ khi người khống chế khế ước đó tự giải trừ, nếu không, cho dù là chết, cũng không thể thoát khỏi vận mệnh linh hồn bị hắn bắt về.
Yểu Ương Từ nhớ nàng khi đó, kiên quyết vô cùng nói một câu mà nàng sẽ mãi mãi không hối hận: “Tôi đồng ý, dù trả giá gì cũng đổi lấy sự sống.”
Hắn khi đó, đi đến trước mặt nàng, quì gối, nâng tay trái của nafg lên, đặt lên nụ hôn khế ước xuống, sau đó lịch lãm nói từng chữ một: “Vâng, chủ nhân của tôi.”
Sau đó, Blair vì trong gia tộc ác ma xảy ra một việc, hắn không thể không đi, trước khi đi, hắn dựa theo ước định để nàng còn sống, nhưng lại quên giúp nàng khôi phục trí nhớ mất đi ngoài ý muốn kia.
Mấy tháng ngắn ngủn, không ngờ, hắn lại bỗng xuất hiện ở trước mặt nàng như thế.
Nhìn chằm chằm Yểu Ương Từ, trong ánh mắt Blair có chút bi thương, môi mỏng khêu gợi phong tình vạn chủng cong lên nói: “Chủ nhân yêu quý, sao đến bây giờ em vẫn không hiểu tấm lòng của tôi với em? Tuy tôi chỉ là… ác ma trung thành tận tâm với chủ nhân của khế ước!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...