Trên đường trở về, trong đầu Yểu Ương Từ vẫn nhớ mãi không quên cô gái kỳ quái vừa gặp kia.
Thậm chí khuôn mặt của nàng cũng trở nên càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng trong sáng.
Nguyệt Thập Nhất, cái tên đơn giản mà kỳ quái.
Vừa rồi trước khi đi nó nhịn không được hỏi nàng về sau nó có thể đến tìm nàng hay không, vẻ mặt nàng có chút do dự, cuối cùng cũng vẫn gật đầu.
Khi nó đi ra, biểu tình của Nguyệt Thập Nhất rất kỳ quái, nàng thậm chí nhịn không được đứng lên, đi đến cạnh nó, chần chừ không dám xoa đầu nó, lúc này mái tóc bạch kim lại phát sáng rực rỡ dưới ánh đén, thần sắc lạnh lùng của nàng lại trở nên dịu dàng như nước, ánh mắt lại mềm xuống.
Yểu Ương Từ đã lâu lắm rồi không cảm nhận được tình thương, trong lòng bỗng sinh ra rung động không hiểu.
Nó cảm thấy, giữa bọn họ, như có một mối liên hệ kỳ quái.
Nhưng mà, lại chỉ là trực giác mà thôi.
Đại sư Họa Dĩnh trong miệng nàng, chính là nhà tiên tri lúc trước đã vào gia tộc Andrew làm khách, nàng là bạn cũ của cha nàng, là người luôn đến giúp nàng điều trị, là đại sư Họa Dĩnh nói cho nàng biết, độc trên người nàng kia, có quan hệ với bí mật của gia tộc Bắc Cung.
Sau khi nhà nàng có biến, có một thời gian dài nàng mất trí nhớ, cho đến giờ khi nhớ lại, nàng mới nhớ trước khi Bắc Cung Mộ Duệ mua nàng, Họa Dĩnh đại sư vẫn ngồi bên cạnh chàng trai Nguyệt Sắc kia.
Tuy nàng không biết dụng ý của Họa Dĩnh đại sư là gì, nhưng mà việc đã đến nước này, từ lúc nhớ ra tất cả nàng đã muốn nhân cơ hội này điều tra tất cả, sau đó mới có thể đi.
Bây giờ, nàng đã biết ý nghĩa cuả huyết nô, cũng biết được bí mật của gia tộc Bắc Cung.
Tiếp theo, nàng nên điều tra rõ nguyên nhân gia tộc Bắc Cung bị lời nguyền như thế, còn có mỹ nhân đồ sứ kia, đến cuối cùng là có bí mật gì?
Nghĩ đến xuất thần, Yểu Ương Từ cúi đầu đi về phòng theo lối trong trí nhớ bỗng đụng vào một người. Yểu Ương Từ sờ sờ cái trán bị đụng đau của mình, ánh mắt căm giận ngẩng đầu nhìn người đụng vào mình, đi đường mà không nhìn đường (hoàn toàn quên chính nàng mới là người đụng vào người ta)
Không ngờ, vừa mới ngẩng đầu, thiếu chút nữa khiến hồn phách Yểu Ương Từ bị chàng trai yêu nghiệt trước mắt câu dẫn đi!
Hắn mang theo mặt nạ màu bạc, cánh bướm xinh đẹp, áo đen dài làm nổi lên thân hình cao ngất của hắn, chỉ thấy hắn đạp ánh trăng, khuôn mặt từ từ lộ ra trong bóng đêm.
Miệng hắn mang theo nụ cười tà khí, trong bóng đêm hai mắt lửa đỏ của hắn sáng rõ nhìn Yểu Ương Từ, nụ cười của hắn rất rực rỡ, rất chói mắt, làm Yểu Ương Từ tỉnh lại từ trong khiếp sợ, làm sao nàng có thể hoàn toàn quên đi sự tồn tại của người đàn ông quỷ mị này chứ!
Người đàn ông như Satan nháy mắt mấy cái với Yểu Ương Từ, nhìn Yểu Ương Từ, giọng nói vô cùng sung sướng nói: “Chủ nhân của tôi, cuối cùng chúng ta lại gặp lại. Mấy ngày hôm trước tôi đã liều mạng làm xong mọi chuyện rồi, sau đó liền vội vàng chạy đến bên em, thế nào, em có nghĩ ra là tôi không? Có thấy thật cao hứng thật cảm động không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...