Vào đêm, toàn bộ nhà cổ Bắc Cung tĩnh lặng đến quỷ dị.
Tỉnh lại từ trong mộng, Yểu Ương Từ mắc đi vệ sinh nên tỉnh lại, tâm không cam lòng không muốn u mê bò dậy, mặc áo ngủ chạy ra ngoài, sau khi giải quyết xong, từ trong toilet đi lên đường về phòng.
Một tiếng hô kỳ dị tê tái truyền đến từ không xa, Yểu Ương Từ vẫn híp lại mắt vì buồn ngủ cuối cùng cũng bị nó làm tỉnh hoàn toàn.
Yểu Ương Từ mở mắt ra, nhìn lại nơi tiếng hét truyền đến, lại nhìn thấy có hơn một nửa đèn đuốc sáng trưng dù đã về đêm, Yểu Ương Từ có chút kỳ quái nhìn quanh bốn phía, theo lý thuyết tiếng vang lớn như vậy, hẳn là toàn bộ mọi người trong nhà sẽ bị đánh thức, nhưng mà, ngoài chỗ có ngọn đèn, những nơi khác vẫn yên lặng không tiếng động như cũ, giống như vẫn ngủ say trong mộng.
Yểu Ương Từ không rõ vì sao chỉ có nàng tỉnh dậy nghe được.
Nếu Yểu Ương Từ khôi phục trí nhớ, vậy thì, nàng sẽ hiểu được vì sao chỉ có mình nàng tỉnh lại đến đây.
Giống như lần đầu tiên bị bán ở trên thuyền, cũng chỉ có mình nàng tỉnh lại, uống xong chén thuốc kia, nàng vẫn tỉnh lại như không việc gì. Đó là bởi vì nàng trời sinh thể chất đặc biệt, hơn nữa ngày đó lại am hiểu dụng độc, vì thế bách độc bất xâm.
Chẳng qua vì thân thể luôn không tốt, cho nên dược tính chỉ có một loại phản ứng, không lâu sau sau, sẽ lại tỉnh lại.
Những người khác trong nhà đều vì đốt một loại mê hương đặc biệt trong phòng, cho nên tất cả mọi người ngủ rất say rất say. Chỉ ngoài Yểu Ương Từ có thể chất đặc biệt.
Nhưng mà bây giờ Yểu Ương Từ vẫn không rõ vì sao mình lại tỉnh lại, mỗi người đều hiếu kỳ, Yểu Ương Từ tự nhiên cũng có, hơn nữa nàng đã sớm cảm thấy tòa nhà cổ xưa thần bí này tiềm tàng rất nhiều bí mật, đã sớm muốn đi điều tra, lần này đúng là cơ hội tốt.
Một mỹ nhân đồ sứ cần dùng máu để đúc, lại có huyết nô gì đó. Vài thứ kia cuối cùng là cái gì, bí mật ẩn tàng ngàn năm trong nhà này lại là cái gì? Yểu Ương Từ vô cùng muốn biết, muốn đi tìm đáp án.
Hơn nữa mỗi lần nhìn thấy mỹ nhân đồ sứ kia, đều cảm thấy mỹ nhân đồ sứ như đang gọi nàng, làm nàng chỉ liếc mắt một cái, cuối cùng không bỏ đi được, trong u tối, Yểu Ương Từ cảm thấy mình và mỹ nhân đồ sứ kia có quan hệ gì đó rất lớn. Mỗi tối Yểu Ương Từ đều phải dùng máu của mình tưới lên nó, để nó mãi mãi không vỡ ra, còn cùng vẫn sáng rạng như mấy trăm năm trước, tinh xảo xinh đẹp.
Khóe miệng gợi lên một nụ cười hứng thú, Yểu Ương Từ đi đến nơi có ánh sáng kia.
Cuối cùng, quẹo phải bên trái, sau khi lạc đường vài lần, cuối cùng Yểu Ương Từ cũng đi đến nơi phát ra tiếng vang kia, tìm một chỗ trốn đi, trong bóng đêm Yểu Ương Từ lặng yên nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt.
Sau khi nàng xem xong tất cả, ánh mắt Yểu Ương Từ chỉ có khiếp sợ và ngạc nhiên.
Dưới ánh trăng trong suốt mà nhưng lạnh lùng và thê lương kia, Yểu Ương Từ thấy Bắc Cung Mộ Duệ hoàn toàn khác ngày thường, Bắc Cung Mộ Duệ lúc này, hoàn toàn không hờ hững bình tĩnh, cao quý uy nghiêm, hắn lúc này, hai mắt màu đỏ, biểu tình dữ tợn, có chút tái xanh, hắn như một con sói bị thương, thê lương gầm rũ dưới ánh trăng, mượn ánh trăng, Yểu Ương Từ khiếp sợ nhìn thấy ánh mắt u ám của hắn, lộ ra răng nanh dài.
Môi anh đào của Yểu Ương Từ khẽ nhếch, nếu không phải nàng gắt gao lấy tay che miệng lại, thì lúc này đã không chịu nổi hô lên rồi.
Lúc này cánh tay của Bắc Cung Mộ Duệ bị hai người to lớn giữ chặt, không cho hắn động đậy, nhưng Bắc Cung Mộ Duệ như người sói biến đổi dưới ánh trăng, đang điên cuồng mà giãy dụa .
Bên cạnh có một chàng trai mặc áo màu tro đứng, trong mắt tất cả đều là vẻ lo lắng, người nọ đúng là quản gia Phương Đông Huyên.
Chỉ chốc lát sau, bỗng có một người khiêng một cái túi chạy vào, cõng túi bỏ vào trong phòng.
Yểu Ương Từ không hoa mắt, cái túi kia như đang động đậy, hẳn là có người hoặc động vật bên trong. Qua lớp túi, Yểu Ương Từ cũng không thể chắc chắn!
Đúng lúc này, Phương Đông Huyên thở dài nhẹ nhõm một hơi nở nụ cười nhợt nhạt, dặn dò nói hai gã to lớn giữ chặt Bắc Cung Mộ Duệ: “Tốt lắm, đưa thiếu gia đi vào thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...