Vội vã đến, Bắc Cung Mộ Duệ lại không ngờ, lúc hắn đến lại nhìn thấy tình cảnh như thế!
Năm người đàn ông, tuy hắn không muốn thừa nhận, năm người tuy kém hơn mình, nhưng cũng vô cùng nổi tiếng, đều tuấn mỹ mị hoặc, trong đó có một người đàn ông tao nhã đang bế Yểu Ương Từ mà hắn chạy đến cứu.
Chỉ thấy sắc mặt Yểu Ương Từ tái nhợt, như còn đang hôn mê, nhưng quần áo trên người lại có chút xốc xếch, nhìn ra là vừa mặc lại lần nữa.
Trong mắt Bắc Cung Mộ Duệ hiện lên một tia hối hận và tức giận, nhưng khi nhìn thấy Hồ Ngô ngã dưới đất, biết lúc này không phải lúc truy cứu chuyện này, Hồ Ngô nên chịu sự trừng phạt hắn phải có.
Lúc này Bắc Cung Mộ Duệ vô tình đã đẩy Yểu Ương Từ đến bước này.
Hắn căn bản không có tư cách nói người ta cái gì.
Bắc Cung Mộ Duệ lạnh lùng nhìn năm chàng trai cao lớn trước mắt, khí thế vương giả kia làm trong lòng năm người khẽ hiện lên một tia tán thưởng, quả nhiên là rồng trong cõi người, cho dù một mình đối mặt với năm cường đại, vẫn không chút sợ hãi như cũ, không, chỉ sợ hắn chưa từng biết thế nào là sợ hãi.
Trong từ điển của Bắc Cung Mộ Duệ, chưa từng có từ sợ hãi này, cho dù biết mình không sống qua ba mươi tuổi, vẫn không sợ hãi như cũ, mà là trách nhiệm, trách nhiệm để gia tộc Bắc Cung hoàn toàn thoát khỏi lời nguyền này.
Để đời sau của mình không phải chịu nỗi khổ và trách nhiệm này.
Cho nên dù hắn phải trả giá gì, hắn cũng không chùn bước đi làm.
Ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Yểu Ương Từ bị ôm trong lòng Đạm Thủy, Bắc Cung Mộ Duệ lạnh lùng nói: “Đưa nó cho tôi.”
Đạm Hỏa tuy e ngại khí thế của hắn, nhưng sắc mặt không thay đổi nói: “Bắc Cung tiên sinh, đây là em trai bị thất lạc của tôi, vì chịu quá nhiều đau thương mà quên tất cả mọi chuyện, người nhà chúng tôi đã tìm nó hơn nửa năm, bây giờ tìm được rồi, tất nhiên tôi sẽ muốn đưa em trai tôi về.”
Bắc Cung Mộ Duệ lạnh lùng nói: “Dù nó là ai, tôi không muốn biết cũng không có hứng thú biết. Tôi chỉ biết là tôi mua nó về, nó là của tôi. Nếu cậu muốn dẫn nó đi, thế thì, đến Nhà Bắc Cung chuộc lại khế ước bán mình của nó đi.”
Xích Hỏa giận không thể xông lên trước, đang chuẩn bị nói gì đó, lại bị Kim Quý ngăn lại.
Đạm Thủy cũng lắc đầu với hắn.
Tuy rằng tâm không cam lòng không muốn, nhưng Đạm Thủy vẫn giao lại Yểu Ương Từ như đang mê man cho Bắc Cung Mộ Duệ, đưa đi trong nháy mắt, trên mặt năm người đồng thời hiện lên vẻ lo lắng, như là thật cẩn thật với trân bảo của mình.
Nếu không phải là Mạt Ương đại nhân yêu cầu, bọn họ sẽ không dễ dàng giao Mạt Ương đại nhân ra như thế!
Vài ánh mắt oán hận nhìn Bắc Cung Mộ Duệ.
Ánh mắt như thế làm Bắc Cung Mộ Duệ rất khó chịu trong lòng.
Đạm Thủy nhìn Bắc Cung Mộ Duệ, lạnh lùng nói: “Chăm sóc nó cho tốt, trước khi tôi đón nó về, đừng để nó bị tổn thương. Nếu không, anh sẽ hối hận, Bắc Cung Mộ Duệ.”
Bắc Cung Mộ Duệ ôm Yểu Ương Từ về, không biết vì sao, lần đầu tiên cảm thấy thì ra nó nhẹ như thế, nhẹ đến mức lúc nào cũng có thể rơi xuống như một chiếc lá
“Tôi nghĩ, cậu không có cơ hội kia.” Bắc Cung Mộ Duệ lạnh lùng nói.
Nói xong, không để ý đến năm người, ôm Yểu Ương Từ rời đi.
Xích Hỏa nhìn hắn vô sỉ, vừa dậm chân vừa nổi giận mắng: “Hắn nghĩ hắn là ai chứ, đừng kéo tôi, để tôi đi làm thịt hắn.”
Đạm Thủy Kim Quý Mộc Kiệt Thổ Tiếp nhìn Xích Hỏa, họ bị hắn làm cho dở khóc dở cười, cuối cùng cũng là Đạm Hỏa nói: “Đừng tức giận , chờ chúng ta đến nhà Bắc Cung quang minh chính đại chuộc Mạt Ương đại nhân ra, đến lúc đó sẽ tìm hắn tính sổ. Yên tâm đi, chờ Mạt Ương đại nhân nhớ ra tất cả, sẽ tính toán với hắn ta sau.”
Thổ Tiếp nhìn bọn họ, vẫn trầm mặc không nói bỗng hứng thú nói: “Các cậu không thấy, Mạt Ương đại nhân có chút kỳ quái sao?”
Đạm Thủy cũng gật đầu nói: “Hôm nay ngài ấy như khác ngày hôm đó, ngài ấy như nhớ ra, lại như không nhớ ra.”
Kim Quý cắt ngang bọn họ nói: “Mạt Ương đại nhân đều có chủ trương, ngài ấy có nhớ hay không, không phải điều chúng ta nên quan tâm, chúng ta chỉ cần chắc chắn Mạt Ương đại nhân không có việc gì là tốt rồi, chúng ta nên biết đến một ngày nào đó ngài ấy sẽ nói cho chúng ta biết .”
Bốn người kia đều gật đầu, Đạm Thủy thản nhiên nói: “Chúng ta đi thôi. Tin Mạt Ương đại nhân sẽ không có việc gì.”
Bắc Cung Mộ Duệ ôm Yểu Ương Từ trở lại nhà cổ Bắc Cung, trước khi vào cửa, Bắc Cung Mộ Duệ lạnh lùng nói với Phương Đông Huyên: “Tôi muốn Hồ Ngô trả cái giá lớn nhất, buộc hắn thành bánh chưng cho vào biển cá mập đi. Thuận tiện điêu khắc thêm vài ‘vết thương nhỏ’ trên người hắn làm mồi dẫn cá mập.”
Phương Đông Huyên nhìn sắc mặt hắn u ám, theo hắn nhiều như vậy năm, tự nhiên hiểu được ý của hắn, xem ra Hồ Ngô kia, se sống không bằng chết.
Bắc Cung Mộ Duệ nhìn Yểu Ương Từ vẫn ngủ say trong lòng, như búp bê bị thương, lúc này bị người ta mang về gia.
Không ai nhìn thấy, khóe miệng Yểu Ương Từ nhếch lên độ cong.Người đàn ông này mặt ngoài lạnh lùng vô tình, nhưng lại thú vị hơn trong tưởng tượng của nàng đấy
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...