Sau khi Yểu Ương Từ trở về, lại nhìn thấy ánh mắt đáng ghét kia, như là chỉ bằng ánh mắt đã muốn xâm phạm nàng.
Mặt không thay đổi ngồi ở kia, Yểu Ương Từ cắn môi dưới nhìn về phía Bắc Cung Mộ Duệ, lại phát hiện khóe miệng hắn là nụ cười thản nhiên, vẫn vân đạm phong khinh như cũ, Yểu Ương Từ bỗng cười.
Chỉ có hắn là người duy nhất, cũng là lần đầu tiên gặp một người hùng mạnh như thế, có lẽ… bọn họ chắc là kẻ địch, là đối thủ.
Bắc Cung Mộ Duệ cười dịu dàng nhìn Yểu Ương Từ, đúng lúc này, một người hầu mặc trường bào thêu tranh sơn thủy bưng một ly rượu nhìn qua vô cùng đẹp đi đến cạnh Yểu Ương Từ, sau đó để xuống, cung kính khách khí nói: “Xin mời dùng.”
Yểu Ương Từ nhìn rượu trước mắt, màu sắc cực kỳ diễm lệ, như một con rắn độc, càng đẹp thì độc tính càng cao.
“Đây là cái gì?” Yểu Ương Từ xả ra một nụ cười trong suốt, ánh mắt tinh khiết nhìn mọi người, tò mò hỏi.
“Vừa rồi mới chế ra rượu cho em, thích không?” Bắc Cung Mộ Duệ cười yếu ớt nói.
“Thích! Tôi rất thích!” Yểu Ương Từ làm dáng vẻ cao hứng, cười đến ánh mắt làm thành một đường, làm cả người nàng nhìn qua càng thêm mê hoặc.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng, Hồ Ngô ngồi ở đối diện cảm thấy dục hỏa quấn quanh người, như không thể kiềm chế nổi chỉ muốn nhào đến.
Đứa trẻ thật xinh đẹp!
Phần quà này thật hay! Cho dù bắt hắn mang giang sơn của mình đổi lấy một đêm với đứa bé này hắn cũng muốn! Huống chi chỉ là từ bỏ chuyện làm ăn với Andrew Mặc Sinh, lại còn có lợi ích lớn hơn khi hợp tác với Dạ Đế đại nhân, với hắn mà nói, là trăm lợi không hại một!
Vì một lần hắn làm ăn trên biển, gặp một đám cướp, vùa may được gia tộc Andrew đi ngang qua cứu, vì ơn cứu mạng mới từ chối hết những cơ hội làm ăn hấp dẫn khác mà hợp tác với gia tộc Andrew! Nhưng bây giờ bá tước Andrew cứu hắn đã chết, với hắn mà nói, cũng không tồn tại ơn cứu mạng gì nữa.
Tuy nhiên, rất nhanh, biểu tình của Yểu Ương Từ như khẽ khó xử đứng lên. Như là đứa trẻ nhìn thấy một con sâu trong kẹo.
Bất đắc dĩ lắc lắc vai, Yểu Ương Từ bĩu môi vô tội nói: “Bắc Cung tiên sinh, đây là rượu à, tiên sinh đã quên sao? Trẻ con không đực uống rượu.”
Giống như đã sớm biết nàng sẽ nói như vậy, Bắc Cung Mộ Duệ trấn an nói: “Yên tâm, đây chỉ có một chút rượu thôi, tuyệt đối là đồ uống mỹ vị, em là thủ hạ đắc lực nhất của tôi, làm sao tôi dám để nhân viên của tôi vì say rượu mà ngày mai đi làm muộn chứ?”
Bắc Cung Mộ Duệ nói đến đạo lý rõ ràng. Không chút sơ hở.
Yểu Ương Từ như không nghi ngờ, tò mò cầm lên, bắt đầu uống ngon lành.
“Đúng là uống rất ngon ~~” Vừa uống vẻ mặt vừa hạnh phúc, như là đồ uống ngon nhất trên thế giới này, đầu lưỡi kiều mỵ kia lại vươn ra liếm đôi môi đỏ mọng ướt át, nhìn Hồ Ngô ở đối diện mặt ngập tình sắc, hai mắt đỏ ngầu, ánh mắt nhìn chăm chú Yểu Ương Từ, mỗi nơi như bị khiêu khích bùng nổ, cuối cùng cực kỳ khó khăn nuốt nước miếng, có thể nghe rõ cả tiếng nuốt xuống nơi cổ họng của hắn
Thật ra bị ngứa lòng không chỉ có mình Hồ Ngô.
Vẻ mặt vốn cười yếu ớt của Bắc Cung Mộ Duệ đông cứng lại, như một đóa hoa bỗng héo rũ ra.
Sắc mặt càng ngày càng trầm, ánh mắt Bắc Cung Mộ Duệ lóe lên, sâu không dò được.
Lena nhìn sắc mặt đại biến của Bắc Cung Mộ Duệ, trên mặt hiện lên một chút không cam lòng và phẫn hận, khẽ cúi đầu, cắn môi dưới, hung tợn nhìn Yểu Ương Từ như không phát hiện ra sự thay đổi của mọi người, vẻ mặt vẫn vô tội hưởng thụ cảm giác sau khi ăn xong món ngọt.
Xem ra tìm người này đến cho tên biến thái Hồ Ngô đúng là lựa chọn chính xác, nếu không sớm giải quyết tên tiểu quỷ này, nhìn Bắc Cung Mộ Duệ càng ngày càng để ý nó, sớm muộn gì cũng biến thành một rắc rối lớn!
Đúng lúc này, Yểu Ương Từ chỉ cảm thấy trong óc mê muội một trận, vài bóng người trước mắt cũng trở nên ngày càng mờ, còn lắc lư trái phải, khiến nàng không thể nhìn rõ, một người lại như vài người, cảm giác như vậy rất kỳ quái.
Yểu Ương Từ luống cuống vươn tay, vừa nghiêng đầu muốn chạm vào người đối diện, để họ đừng lúc ẩn lúc hiện nữa, hai mắt lại trợn to, Yểu Ương Từ làm nũng nỉ non mắng: “Mọi, mọi người…… đừng lắc! Đầu tôi như hoa lên …… Đáng chết, đầu đau quá, mắt tôi có vấn đề à…… Vì sao toàn thế giới như đang chuyển động……”
Còn chưa nói xong, trời đất quay cuồng, Yểu Ương Từ phịch một tiếng, bỗng ngã vào bàn phía trước.
Nhìn thấy Yểu Ương Từ ngã xuống, Hồ Ngô đã sớm không chờ kịp đứng dậy, vừa xoa xoa tay, vẻ mặt đầy dâm sắc đi lại gần, ôm lấy Yểu Ương Từ đã ngất, cười nịnh nọt với Bắc Cung Mộ Duệ , vội nói: “Dạ Đế đại nhân, nếu chúng ta đã xong hiệp nghị rồi, vậy thì, tôi đi trước một bước, đi kiểm hàng! Ký hiệp ước xong tôi sẽ đưa đến ngay.”
Hồ Ngô nói xong liền ôm lấy Yểu Ương Từ, cùng với hai vệ sĩ bên cạnh rời đi.
Không biết vì sao, đầu óc Bắc Cung Mộ Duệ bỗng trống rỗng, đột ngột đứng lên, thật lâu sau mới từ vẻ mặt căng thẳng nói một câu: “Nếu không, tôi tự đưa mọi người……”
Vừa dứt lời, Lena bị làm hoảng sợ, Hồ Ngô sửng sốt, sợ hắn đổi ý, Hồ Ngô vội vàng nói: “Không cần không cần, việc nhỏ ấy không cần làm phiền Dạ Đế đại nhân. Ngày mai tôi sẽ đưa nó về.” Đương nhiên điều kiện tiên quyết là, nếu sinh mệnh của đứa bé này đủ lớn…
Bắc Cung Mộ Duệ đang muốn nói cái gì, Lena đã vội vàng lại gần, thân mật vòng tay hắn, nũng nịu yếu ớt nói: “Duệ, anh đã quên à? Đêm nay chúng ta hẹn cùng đi xem phim mà.”
Lena nói xong lại chớp mắt với hắn, như đang hỏi hắn vì sao lại thất lễ?
Bắc Cung Mộ Duệ phục hồi tinh thần lại, không rõ vừa rồi hốt hoảng như mất đi người thân kia từ đâu mà đến, lại khôi phục vẻ lạnh lùng cao quý Bắc Cung Mộ Duệ cười nhẹ, tiếp lời nói: “Cũng đúng, chúng tôi đây cũng không quấy rầy Hồ chủ tịch nữa.”
Hồ Ngô hắc hắc bật cười vài tiếng, khiêng Yểu Ương Từ đã ngất rời đi.
Ai cũng không nhìn ra, Yểu Ương Từ bị khiêng trên vai Hồ Ngô, trước khi đi, khóe miệng từ từ gợi lên một nụ cười sâu không lường được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...