Hai mắt Mạt Ương trống rỗng, không có một thứ gì bên trong, khóe miệng lại cười đến đáng sợ, nụ cười kia vô vọng mà lại thản nhiên.
Còn có hối hận và đày đọa mình.
Vì bản thân quá yếu đuối, cho nên ngay cả mẹ cũng không cứu nổi, vì sự quá tự tin, tự ình là thiên tài, cho nên vì cố chấp theo đuổi đam mê, mới bất kể hậu quả nghiên cứu tạo ra ‘Chân trời góc bể’ đưa đến thảm họa sát thân diệt tộc kia.
Mạt Ương, không phải mày rất mạnh sao? Không phải mày có thể xâm nhập vào hồ sơ bí mật của mọi tổ chức trên thế giới sao? Không phải mày có thể chế tạo ra vũ khí sinh học mà ngay cả chính phủ Mỹ cũng muốn có sao? Không phải mày mạnh đến mức làm ọi người sợ hãi sao?
Tại sao, bay giờ mày lại tay trói gà không chặt, người mình yêu, người thân của mình, một người cũng không bảo vệ được?
Mạt Ương nở nụ cười, cười đến vô lực mê man, cười đến đau khổ mà vô lệ, cười đến cực kỳ bi thương, cười đến cuối cùng lệ nóng doanh tròng.
Cha mẹ, rất nhanh thôi, rất nhanh chúng ta sẽ gặp mặt nhau.
Nếu còn có lần sau, nhất định con sẽ bảo vệ hai người.
Mạt Ương nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống, tiếp theo, đó là nhẫn tâm rút con dao ra, máu lại chảy ra một lần nữa, Mạt Ương nhớ kỹ gương mặt bình tĩnh của mẹ lần cuối cùng.
Giây tiếp theo, dao vừa chuyển, mang theo quyết tâm muốn chết của hắn, nhanh chóng đâm vào trái tim mình, đáng tiếc sau khi tỉnh lại từ trong khiếp sợ, Mặc Sinh sẽ không cho hắn chết dễ dàng như thế.
Mặc Sinh đánh rơi con dao, con dao sắt lạnh như băng rơi xuống đất tạo ra tiếng vang rất lớn.
Tiếp theo bên tai Mạt Ương truyền đến giọng nói lạnh giá như đến từ địa ngục của Mặc Sinh: “Muốn chết thế à? Mày cho là mày có thể chết dễ thế sao?”
Mạt Ương mở hai mắt run rẩy, trên lông mi vẫn còn đọng lại nước mắt, lúc này như trân châu chói mắt, rạng rỡ tỏa sáng.
Thật sâu bên trong con mắt xanh, xa xôi lay động, gợn sóng từng trận, nhưng không hề sợ hãi.
Giống như một cái xác, mặt Mạt Ương không hề thay đổi, lẳng lặng đứng kia.
Tùy bọn họ định đoạt.
Mặc Sinh nhìn hắn thật lâu, dặn dò nói: “Mang đi! Mạt Ương, không sợ sao? Không xin à? Để tao nói ày biết, cái gì gọi là sợ, cái gì gọi là cầu xin tha thứ, cái gì gọi là không có tự tôn nhé?!”
Mạt Ương như nghe được, lại như không nghe thấy, hai mắt thâm trầm như Satan lạnh lùng đảo qua mọi người ở đây, khí thế lạnh như băng kia tản ra làm cả phòng rét lạnh, tất cả mọi người không rét mà run, bị ánh mắt vô thần lại như mang theo con dao lợi hại của hắn nhìn đến sợ hãi.
Mạt Ương nhìn thật lâu, đột nhiên lộ ra răng nanh, nở một nụ cười u ám, như khẽ cất bước trên vườn hoa, thờ ơ nói: “Tốt nhất ông nên để ta chết đi, nếu không, một ngày nào đó, các người sẽ sống trong địa ngục, muốn sống cũng không được.”
Giọng nói của Mạt Ương rất bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ, vài người sợ đến mức lui về phía sau.
Mặc Sinh phẫn nộ quát: “Bắt nó trói lại cho tao! Quẳng nó vào Nguồn cá mập!” Sau khi nói xong, liền căm giận rời đi, Diane khinh thường trừng mắt nhìn Mạt Ương, cũng rời đi theo.
Mọi người vừa nghe, toàn thân đều rùng mình một cái, Nguồn cá mập! Nơi đó ngay cả ngư dân giỏi nhất cũng không dám đi qua, xung quanh nơi đó đều là cá mập lượn lờ, là nơi sống của cá mập, dù là người hay là động vật, hay là sinh vật khác, ngã vào nơi đó, đều lập tức bị xé thành mảnh nhỏ, hóa thành máu loãng, trở thành một phần của biển.
Mặt Mạt Ương không có một gợn sóng, chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ.
Tùy ý để chúng trói dây thừng thô cứng nhất quanh người hắn, khi Mạt Ương bị đưa ra ngoài, vài tên lính đánh thuê kia dùng lực lớn, đẩy ngã thân hình đông cứng của Mạt Ương, tay không ngờ lại như chạm vào một tảng băng, trong mắt Mạt Ương hiện lên ánh sáng phức tạp, vài tên lính đánh thuê đều không phát hiện ra, Mạt Ương không nói một lời, bình tĩnh đứng lên.
Bọn chúng lại tiếp tục hung hăng sấn tới, từ từ đi ra ngoài.
Mạt Ương bị bịt kín hai mắt, trước mắt là một màn đen, bị đưa vào trong một chiếc xe, không biết xe chạy bao lâu mới dừng lại.
Cửa xe bị mở ra, sau đó vài người đi đến, kéo hắn xuống, Mạt Ương không cẩn thận một cái, liền chật vật bổ nhào xuống, trên mặt đau đớn một trận, vì cọ sát trên mặt cát mà rách da, còn có mùi máu tươi thản nhiên, chắc là chảy máu.
Vài tên lính đánh thuê nhìn, đột nhiên cười rộ lên: “Vừa may, giờ chảy máu, lát chúng ta không cần dùng máu tươi để hấp dẫn cá mập nữa!”
Mạt Ương chật vật dùng đầu gối đỡ mặt, khó khăn đứng lên.
Mạt Ương thở một hơi thật dài, sau đó như một con cá nổi lên mặt nước, khi vạn lần không ngờ mình vẫn có thể còn sống, lại nhìn thấy cảnh tượng kinh hồn trước mắt.
Dày đặc, có rất nhiều vây cá mập xung quanh khiến nàng không đếm nổi có bao nhiêu.
Da chúng như mang theo ánh sáng âm u lạnh giá, hai mắt chúng như trân châu trong biển, lúc này lộ ra sự hưng phấn của thợ săn nhìn thấy con mồi.
Mạt Ương lớn lên ở đây từ nhỏ, sớm đã nghe nói đến nơi khủng khiếp này, cũng hiểu được cá mập là loại động vật thông minh.
Loại cá mập trắng này con người tuyệt đối không dám coi thường vị sự hung tàn và lớn mạnh của nó.
Mạt Ương không ngờ vị máu tươi tản ra từ vết thương trên mặt mình lại bị chúng ngửi được, loài cá mập này đã có lịch sử tồn tại hàng trăm năm, chúng đã sớm có khứu giác hoàn mỹ nhất, cũng đã sớm có thói quen ăn hết những thứ xâm phạm vào nơi này.
Nhìn hàm răng trắng to nhọn hoắt của chúng, từ từ hình thành một vòng tròn đến gần Mạt Ương, như muốn xé hắn thành mảnh nhỏ, để hắn hóa thành hư không. Mạt Ương chẳng còn đường nào mà trốn.
Môi Mạt Ương trắng bệch, nhìn mọi thứ trước mắt, nhìn cả người mình, chỉ có thanh dao nhỏ đáng thương kia, căn bản không có khả năng đột phá, giống như thời cổ đại làm anh hùng một địch trăm người.
Mạt Ương lại nhận ra mình nhỏ bé và vô lực lần nữa.
Trong đầu dần hiện lên rất nhiều cách chạy trốn, nhưng từng cái mỗi lại bị gạt bỏ bất đắc dĩ.
Ngay lúc hẳn chán nản hoàn toàn muốn từ bỏ, cảm thấy mệnh đã định, số mệnh đã muốn hôm nay hắn phải chết, nhìn những thứ nổi trên mặt nước, như là muốn tăng thêm sự u ám, khiến người ta thấy sự tàn nhẫn và sức mạnh của lũ cá mập chúng.
Khóe miệng đột nhiên giơ lên một nụ cười tà ác, Mạt Ương buông lỏng tay, thanh dao rơi vào sâu trong đại dương vô tận.
Trong mắt Mạt Ương không có sợ hãi, bọn họ nghĩ rằng Độc Hoàng hắn không đúng với tên gọi sao?
Từ nhỏ, thân thể của hắn được ngâm trong thuốc độc mà trở nên khác thường, sự đặc biệt này, tuy không thể nói là bách độc bất xâm, nhưng loại độc nhỏ với hắn và nói là không thể làm tổn hại, hơn nữa còn làm tỉnh táo hơn so với người bình thường.
Càng không phải ai cũng biết, trên người Mạt Ương từ nhỏ đến lớn đều mặc một bộ giáp Kim lân sợi mềm, để giấu đi sự thật về hắn, đồng thời còn khiến đao thương bất nhập, thậm chí còn có loại độc tố đặc biệt giấu bên trong.
Hơn nữa loại độc tố này, như là nọc độc của rắn, tuy số lượng không nhiều, nhưng là kịch độc tự tay hắn chế thành, lúc này, sau khi tẩm vào nước, chỉ cần mở cơ quan chống thấm của chiếc áo giáp kia, là độc tố có thể lan tràn. Hơn nữa chất độc trong áo giáp kia nhẹ hơn nước, càng dễ dàng lan ra trong nước.
Mạt Ương nhìn xung quanh người nàng, từng con cá mập nhích đến gần, nở nụ cười hời hợt, hôm nay, hãy để hắn biến mình thành địa ngục cho lũ cá này đi.
Mạt Ương từ từ kéo đường khóa nhỏ giấu trong chiếc áo, nhìn nước biển xung quanh dần biến sắc, Mạt Ương biết nọc độc đã bắt đầu lan tỏa.
Mạt Ương hít sâu một hơi, liền chìm vào trong nước. Mà như dự đoán của Mạt Ương, trên mặt biển kia, bắt đầu từ từ xuất hiện thảm kịch máu tanh, cho dù thân ở biển, nơi này cũng sắp sửa biến thành địa ngục Tu La! Sau khi độc tố lan tràn, lũ cá mập bị trúng độc mất đi lý trí bắt đầu cắn giết đồng loại vô cùng thê thảm!
Màu máu tràn khắp biển rộng, Mạt Ương dần chìm vào đáy nước ngẩng đầu nhìn mặt biển, sắc xanh dần nhiễm hồng cả bầu trời đỏ như máu! Đỏ như lửa, như đóa hoa mạn đà la bên bờ địa ngục kia!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...