Mật Thám Thiếu Niên


Giờ nghỉ ngơi buổi trưa, Yểu Ương Từ đã làm xong tất cả công việc Bắc Cung Mộ Duệ giao cho nàng.
Muốn mượn cơ hội mọi người ăn cơm lén trốn, đi gặp mặt.
Cũng vì làm quá nhiều việc, vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt Yểu Ương Từ càng trắng, ngay cả môi cũng trắng bệch khô nứt .
Vừa cất đồ đi xong, Yểu Ương Từ lắc đầu để mình tỉnh lại một chút, nàng cũng không muốn ngay cả cơ hội biết mình là ai cũng mất đi.
Khi Yểu Ương Từ đang chờ thang máy ở cửa, lại không ngờ, một giọng nói nàng không muốn nghe thấy nhất bỗng vang lên từ phía sau lưng: “Tiểu Từ, em muốn đi đâu?”
Thân thể Yểu Ương Từ cứng đờ, không cam lòng xoay người lại, cười ngại ngùng, giả vờ như vô cùng tự nhiên trả lời: “Đương nhiên là đến căn tin công ty ăn cơm rồi.”
Hắn không phải có một yến tiệc sao? Nàng chắc chắn hắn đã đi ra ngoài, chưa về công ty mà.
Làm sao lại xuất hiện ở đây?

Yểu Ương Từ cảm thán trong lòng, mình thật đúng là xui xẻo.
Bắc Cung Mộ Duệ như đoán được ý nghĩ của nàng, thản nhiên nói: “Có người bỗng có việc, bữa cơm bị hủy. Tuy nhiên……”
Nhìn bóng dáng ngày càng mất tự nhiên của Yểu Ương Từ, Bắc Cung Mộ Duệ tà ác nói: “Lại có một yến tiệc khác, hơn nữa, lần này Tiểu Từ cũng phải đi cùng tôi, thuận tiện giải quyết bữa trưa luôn, ông chủ như tôi, xem như là thương nhân viên nhỉ.”
Rõ ràng là lời nói rất bình thường, nhưng mà không biết vì sao, Yểu Ương Từ lại cảm thấy toàn thân rét run, lại vô lực cự tuyệt.
Mặt ngoài hắn lo lắng cho nàng, hay là vì thương nhân viên, nàng muốn cự tuyệt, cũng không có lý do hợp lý. Hắn nói mấy câu ngắn ngủn, liền đẩy nàng vào hoàn cảnh không thể không đáp ứng.
Giơ lên một nụ cười yếu ớt, Yểu Ương Từ bất đắc dĩ gật đầu nói: “Đã biết, Bắc Cung tiên sinh.”
Dù trong lòng có chút vội, không thể đúng giờ hẹn, cũng không thể biết cuối cùng mình là ai, nhưng Yểu Ương Từ vẫn theo Bắc Cung Mộ Duệ đi đến một nơi âm u vắng lạnh.
Tuy nhiên, chỗ này Yểu Ương Từ lại thấy quen thuộc.
Chính là thành phố ngầm nàng từng bị bán đấu giá lúc trước.

Chiếc xe thể thao xa hoa từ từ dừng trước một nhà hàng đặc biệt.
Sau khi Yểu Ương Từ xuống xe, nhìn thấy khách sạn cổ xưa kia tràn ngập không khí quý phái, ngẩng đầu lại thấy ở chính giữa viết bằng chữ lệ cổ “Dạ Ca” treo giữa không trung.
Bắc Cung Mộ Duệ nhìn Yểu Ương Từ liếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Đến rồi.”
Đang nói, bỗng một bóng hình áo đỏ tươi lao đến từ trong, đúng là Lena xinh đẹp, Lena nhìn thấy Bắc Cung Mộ Duệ, nhất thời ân cần đi đến, khoác tay Bắc Cung Mộ Duệ, thân mật nói: “Duệ, khách chờ đã lâu rồi.”
Giống như cho đến lúc này mới nhìn thấy Yểu Ương Từ, ánh mắt Lena phức tạp nói: “A, hôm nay thằng nhóc này cũng đến đây à. Đi thôi, đợi lát nữa chị cho em ăn.”
Lena sắm vai thành một bà chị tốt bụng, khiến Yểu Ương Từ lạnh run một trận.
Yểu Ương Từ nhìn khuôn mặt diễm lệ của nàng, cười rực rỡ trong suốt với nàng, vô tội nói: “Vậy cám ơn dì.”
Sắc mặt Lena nhất thời trầm xuống, dì? Nàng già như thế sao? Tên quỷ con này!
Lena hung tợn trừng mắt liếc mắt một cái, dám nói tao già, chờ lát nữa nhé, tốt nhất người mày nên rắn chắc một chút, để tránh bị chôn sống!
Bắc Cung Mộ Duệ nhìn Lena bị chỉnh, như nằm trong dự kiệu, không hề kinh ngạc, từ đêm sống lại đó, tên nhóc kia hình như chơi vui hơn.
Bắc Cung Mộ Duệ thu thần sắc lại, khoát tay, tự đi vào, thản nhiên nói: “Đi thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui