Mật Thám Thiếu Niên


Yểu Ương Từ thật vất vả mới còn sống đi đến công ty làm việc.
Nhìn bóng Bắc Cung Mộ Duệ rời đi, Yểu Ương Từ bỗng có loại cảm giác sống lại, áp lực vừa đi, nhất thời thân mình mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Dương Uyển Ny làm việc vặt bên cạnh vừa thấy toàn thân nàng mềm nhũn như sắp ngã, nhất thời cười lạnh châm chọc nói: “A, tiểu tổ tông của chúng ta hôm nay làm sao thế, có phải chưa ăn sáng nên choáng đầu không, hay là thiếu dinh dưỡng? Nhìn em xanh xao vàng vọt quá, cẩn thận lại chết vì mệt đấy.”
Yểu Ương Từ nhìn nàng một cái, ép mình đứng lên, biểu tình như nước lặng, không nhìn ra điều gì khác thường, đi về chỗ ngồi của mình, đi được vài bước, lại quay đầu thản nhiên nói: “Thư ký Dương, tôi thấy chị nên làm tốt công việc của mình đi, nếu không, vị trí kia tôi có thể tìm được trăm người thay thế trong vòng năm phút.”
“Mày…..” Dương Uyển Ny bỗng bị nàng nói, tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu.
Nàng nhìn đứa bé lạnh lùng trước mắt nay, như là hôm nay có chút khác thường. Vẻ lạnh lùng ngày trước là biết điều trầm mặc, hôm nay lại ngoài lạnh lùng còn có vô tình.
“Bắc Cung tiên sinh cũng không thích cà phê lạnh.” Yểu Ương Từ lại tốt bụng nhắc nhở nói.
Dương Uyển Ny dù không cam lòng, nhưng cũng biết lời nàng đúng, nàng cũng không thể xúc phạm chủ tịch lần nữa, nếu không khẳng định sẽ cuốn gói.

Nhất thời vội vã bê cà phê đi vào phòng chủ tịch.
Yểu Ương Từ đi đến chỗ ngồi, chỉ cảm thấy ngực mình lại là xúc cảm ấm áp.
Nhìn quần áo đã thấm ướt, trong mắt Yểu Ương Từ hiện lên một tia cười lạnh.
Đi vào toilet, bây giờ là thời gian làm việc, trong toilet nam nữ không một bóng người. Nghĩ nghĩ, Yểu Ương Từ vẫn vào phía bên nam.
Yểu Ương Từ khóa trái cửa lại, đứng trước mặt gương thật lớn, bắt đầu từ từ cởi quần áo trên người mình.
Quả nhiên, bỏ đi áo khoác, liền nhìn thấy vải băng bên trong đã thấm đẫm máu.
Yểu Ương Từ mím môi, gần như thô lỗ giật chỗ vải trên người ra, sau khi cởi lớp vải cuối cùng ra, vì đau đớn, Yểu Ương Từ như hít ngụm khí lạnh.
Dùng băng vải băng qua vết máu trước, rồi lấy vải thấm máu tươi để dưới vòi nước bắt đầu giặt, sau đó hong khô.
Cuối cùng, khẽ cắn môi, tiếp tục hung hăng quấn lại, quấn chặt vết thương, như vậy thì không dễ chảy máu nữa.
Không phải hắn muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của nàng sao? Vậy thì, nàng cố tình sẽ không để cho hắn hài lòng.
Như hai cường giả trời sinh là địch, hai người kia, lúc là chủ tớ, đã lộ ra bản tính vương giả không chịu phục tùng không kìm nén được.
Ở bước cuối cùng, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng đập cửa.
Yểu Ương Từ rùng mình toàn thân, mơ hồ có thể nghe được giọng nói quen thuộc của ác ma kia.
“Ai? Ai ở bên trong? Còn không nhanh mở cửa?” Giọng lạnh như có một tầng băng, đè lên thân thể Yểu Ương Từ.
Nhìn còn một đoạn dây rất dài, còn có thân thể trần trụi của mình, tốc độ quấn của Yểu Ương Từ càng nhanh hơn.
Nhưng mà người bên ngoài kia hiển nhiên là nhanh hơn nàng.

Bắc Cung Mộ Duệ thật vất vả mới đi đến nhà vệ sinh tầng này, đơn giản là đứa ngu kia lại làm bắn cà phê lên âu phục của hắn, chỉ có nơi này có máy hong khô, hắn muốn đến đây tẩy sạch một chút.
Vốn tưởng rằng đang giờ làm việc, chắc là không có ai, không ngờ, cửa lại bị khóa trái.
Trong đầu lại lóe lên tình cảnh tức giận vừa rồi, vị trí thư ký chủ tịch cạnh cửa kia lại không có bóng hình quen thuộc.
Nghĩ đến người bên trong là nó, hơn nữa còn không biết đang làm gì.
Bắc Cung Mộ Duệ lại phát hỏa.
“Tiểu Từ! Tiểu Từ! Là em ở bên trong à? Còn không mau mở cửa?!” Bắc Cung Mộ Duệ vừa gõ cửa vừa la lớn.
Trong mắt lạnh lùng và không kiên nhẫn, Bắc Cung Mộ Duệ trực tiếp đá cửa.
Nhất thời, khung cửa và cánh cửa chia lìa, ầm ầm rồi ngã xuống.
Toàn bộ mọi người trong tầng nhà bị kinh động, mọi người đều sợ tới mức chạy ra nhìn.
Muốn biết cuối cùng loại người nào dám xúc phạm đến long uy của chủ tịch.
Đang nghĩ, mọi người bỗng nghe thấy bên trong phát ra tiếng vang kỳ quái, tiếng vang kia, tiếng vang kia như là……

Mọi người xấu hổ trong lòng, ngay cả mặt cũng đỏ lên.
Đó không phải là người nào ăn loạn rồi phát ra tiếng sét kinh thiên sao?
Tuy nhiên vì cách xa, hơn nữa cánh cửa kia lại che khuất tầm mắt của mọi người, tuy mọi người nghe thấy, nhưng lại không thể nhìn thấy bên trong.
Bắc Cung Mộ Duệ hiển nhiên cũng bị tất cả những chuyện xảy ra trước mắt làm cháy đen.
Ngay khi hắn sửng sốt chớp mắt, bỗng, bên trong nhà cầu phóng ra tiếng động, tiếp theo, một bóng hình nho nhỏ đi ra.
Vừa kéo quần vừa đi ra là Yểu Ương Từ, như thật thỏa mãn hô một hơi, như giải quyết xong chuyện kia là một sự kiện thoải mái nhất thế gian.
Khi vừa nhìn thấy Bắc Cung Mộ Duệ, tâm tình Yểu Ương Từ không tệ ngẩng đầu cười với hắn, cười tủm tỉm chào hỏi: “Bắc Cung tiên sinh, ngài cũng đi ‘thoải mái’ à.” Hai chữ cuối cùng lại càng nhấn mạnh hơn nữa.
Nhìn cánh cửa nằm trên mặt đất, Yểu Ương Từ vô cùng kinh ngạc nói: “A? Sao lại thế này? Lúc nãy tôi vào sợ có tiếng động gì đó truyền ra làm ảnh hưởng đến mọi người làm việc, khóa cửa lại rồi, sao mà bây giờ…” nói xong lại như tỉnh ngộ nói: “Xin lỗi nhé Bắc Cung tiên sinh, đều do tôi không tốt, người có ba việc vội, tôi có thể hiểu, lại không ngờ gấp đến mức này ……” Nhận lấy ánh mắt như giết người của Bắc Cung Mộ Duệ g, Yểu Ương Từ cười nịnh nọt với hắn, sau đó vuốt đầu chật vật chạy đi: “Bắc Cung tiên sinh, ngài, ngài làm việc, tôi, tôi đi trước……”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui