Mật Thám Thiếu Niên


Sáng sớm, ánh mặt trời thật ấm, gió xuân thản nhiên lướt qua mặt.
Trong phòng ánh sáng mỏng manh, ánh mặt trời theo kẽ hở cửa sổ tràn vào, mang theo màu bạc nhợt nhạt, làm quanh người trên giường như có một tầng sáng trắng.
Hơi thở của nàng đều đều, khuôn mặt an bình, trên người còn mang theo hương sữa, lúc này chìm vào giấc ngủ, nàng tựa như đứa bé ngây thơ đơn thuần.
Làn da trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp của tiểu thiên sứ.
Không biết có phải trong ánh mặt trời một chú chuồn chuồn hạ xuống cái mũi của tiểu thiên sứ trên giường hay không, vẻ mặt nàng khẽ không thoải mái, chau mày, lông mi thanh tú thật dài chớp chớp như mang theo bóng dáng chú chuồn chuồn kia, cái mũi khẽ nhăn, tiếp theo hai mắt mở thành một đường, giãy dụa thật lâu, mới thích ứng với ánh sáng từ trong bóng đêm.
“Ư……” Phản xạ có điều kiện muốn nâng cánh tay lên cản ánh sáng chói mắt lại, lại không ngờ bên trái ngực bỗng truyền đến đau đớn.
Vốn trong đầu còn hỗn loạn, Yểu Ương Từ thở hốc vì kinh ngạc, hoàn toàn tỉnh táo lại.

Trên trán trắng nõn vẫn đầy mồ hôi.
Giống như chiếu một bộ phim, tất cả tình cảnh chợt lóe qua trong đầu.
Nhớ tới đêm qua, trong mắt Yểu Ương Từ hiện lên ánh sáng kỳ dị.
Khóe miệng gợi nụ cười mơ hồ, Yểu Ương Từ tự giễu trong lòng, nàng lại chưa chết.
Nhớ đến nụ cười lạnh lùng của người đàn ông kia, đem thanh kiếm lạnh như băng, ngăn cản mình không đến gần mỹ nhân đồ sứ, sắc mặt Yểu Ương Từ có chút tái, so với vết thương trên người càng đau hơn.
Yểu Ương Từ mở hai mắt mờ mịt ra, kinh ngạc nhìn trần nhà.
Vết thương vì vừa cử động lại bắt đầu chảy máu, nhưng đau đớn loại này lại không hề khiến Yểu Ương Từ có xúc cảm gì.
Nhìn chiếc chăn trên người mình, còn có vết thương được băng bó, thậm chí bên giường còn có một dấu lõm.
Không khí trong phòng như có hơi thở của những người khác, nhưng đầu Yểu Ương Từ rất đau, trống rỗng, không nhớ nổi hôm qua ai đã cứu mình, vì sao cuối cùng hắn ta lại bỏ qua ình, đêm qua là ai đã chăm sóc mình?
Tất cả như những sợi gai rối, không thể tìm ra nơi bắt đầu cũng như điểm cuối kia.
Yểu Ương Từ còn đang nghĩ vẩn vơ, cửa bỗng bị thô lỗ đá văng ra .
Một bóng hình khổng lồ đi vào, che khuất ánh mặt trời, từ sáng ngời bỗng tối sầm làm Yểu Ương Từ cảm thấy khó chịu.
“Mấy giờ rồi, cậu cho là cậu đến đây chơi à, trễ thế này mà vẫn nằm trên giường…” Trong tiếng mắng giận dữ, thím Trầm đã đi tới, không khách khí xốc chăn trên người Yểu Ương Từ lên, lại kéo nàng xuống giường.
Đau nhức tập kích toàn thân, đau đến tê dại, nhưng Yểu Ương Từ vẫn cắn chặt răng, không phát ra một câu rên rỉ.

Nhìn trong phòng, còn có trên người mình, nhìn dấu vết không có của chuyện đêm qua, lại nhìn thái độ của thím Trầm, nói vậy chuyện đêm qua ngoài đương sự, những người khác căn bản hoàn toàn không biết gì cả.
Nếu bọn họ không muốn để bất kỳ kẻ nào biết, vậy thì, tính tình Yểu Ương Từ lãnh đạm, tự nhiên cũng sẽ không nói gì cả.
Cắn răng đứng lên từ trên giường.
Yểu Ương Từ thậm chí có thể cảm giác được ngực trái mình lại chảy máu, từng đợt xúc cảm ấm áp.
Đã có người giúp nàng băng bó vết thương, vậy thì, bí mật áo lót vàng trên người nàng kia chắc chắn đã có người biết.
Sắc mặt lại càng thêm tái.
Thím Trầm thấy nàng không bình thường, tuy vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước, nhưng sắc mặt hơi biến.
“Cậu có 5 phút chuẩn bị. sau 5 phút xe của nhị thiếu gia sẽ đến đón. Nhị thiếu gia nói cậu phải đến đúng giờ.” Thím Trầm lạnh lùng nói.
Nghe được lời của bà, thân thể Yểu Ương Từ từ nãy đến giờ không mở miệng cứng đờ, bỗng ngẩng đầu lên nhẹ nhàng hỏi: “Thím Trầm, là Bắc Cung tiên sinh nhờ cô đến gọi cháu dậy?”
Thím Trầm lạnh lùng hừ một tiếng, rồi đi.

Mặt Yểu Ương Từ khẽ đông cứng lại, trong mắt hiện lên một tia bị thương, nhưng mà rất nhanh lại biến mất vô ảnh.
Đêm qua hắn rất rõ những thứ đã làm với nó, một người biết rõ bạn bị thương nặng, lại vẫn không từ bỏ cơ hội hành hạ bạn, có thể thấy được người kia hận sự tồn tại của bạn đến thế nào. Yểu Ương Từ cười tự giễu.
Rõ ràng đau đến không thể thở, nhưng vẫn quật cường cắn răng kiên trì như cũ.
Rất nhanh đã dọn xong tất cả, dùng vải trắng cột chắc vết thương lại, không để người khác nhìn ra điều gì, Yểu Ương Từ đi đến cửa đúng hẹn.
Ngoài sắc mặt vô cùng tái bên ngoài, những người khác cũng không nhìn ra gì khác thường trên gương mặt hờ hững không giống với tuổi.
Bắc Cung Mộ Duệ mặc âu phục xám, quản gia Phương Đông Huyên đứng cạnh.
Nhìn thấy sắc mặt bình thường của Yểu Ương Từ, Bắc Cung Mộ Duệ như khẽ kinh ngạc, nhưng mà rất nhanh, vẻ mặt của hắn lại trở nên hờ hững như nước.
Hắn nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: “Hôm nay, sẽ là một ngày rất đặc biệt.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui