“Chuyện để Nam làm thế nào?” Sau khi Bắc Cung Khinh Trần đi rồi, Bắc Cung Mộ Duệ trầm mặc ở trong phòng thật lâu, như suy nghĩ gì đó, lại như không nghĩ gì cả.
Cho đến khi Phương Đông Huyên tiễn Bắc Cung Khinh Trần trở về.
Vừa rồi hai người còn chưa nói xong chuyện thì Bắc Cung Khinh Trần bỗng xông vào cắt ngang, cũng chính lúc chủ tử dặn dò chưa xong, hắn lại tự nhiên trở về.
Dạ Đế mà mọi người biết, bên cạnh hắn còn có ba trợ thủ đắc lực.
Quản gia Phương Đông Huyên, mãi mãi đều mang theo mặt nạ dịu dàng, nhưng thủ đoạn lại tàn nhẫn vô tình, biết tất cả bí mật của gia tộc Bắc Cung, cũng quản lý thỏa đáng mọi chuyện trong gia tộc Bắc Cung, phụ trách toàn bộ kinh tế của gia tộc Bắc Cung, mỗi người đều tôn sùng hắn là chưởng quỹ Bắc Cung.
Lực lượng ảnh vệ (bảo vệ + bóng) chủ yếu của Dạ Đế là Nam Mộc Suối, từng giao đấu với đại ca hắc đạo Mỹ Cain, cuối cùng sau màn mưa tanh gió máu chiến thắng Cain đặt Dạ Đế lên vị trí tối cao, khi mỗi người đều cho là Dạ Đế sẽ chiếm lấy vị trí đó, nhưng không ngờ Dạ Đế lại làm mọi người rớt mắt kính khi làm hòa với Cain, cuối cùng làm một hiệp định mà không ai biết, mà con gái duy nhất của Cain, Lena sau đó cũng yêu “kẻ địch” đã đánh bại cha này.
Nhiều năm trước Bắc Cung Mộ Duệ biến mất trong gia tộc Bắc Cung đi đến Âu Mĩ dựa vào một tay mình nhấc lên sóng gió, từ đó ngoài việc lũng đoạn lực lượng hải tặc ở Nauy và Đan Mạch của nhà Andrew, trên biển cũng có thêm cái tên Dạ Đế, mà thay Dạ Đế quản lý mọi chuyện trên biển là hải tặc đầu cá mập Tây Ly Dạ. Tuy nhiên đừng tưởng rằng ở thế kỷ hai mươi mốt thì hải tặc là một đám vô lại, có con thuyền đứng đầu trên biển, còn có vũ khí, tàu ngầm, so với lực lượng hải quân của một quốc gia còn lớn hơn, sớm khiến cho nhiều nước trên thế giới chú ý!
Mà chủ nhân của ba huyền thoại kia, vẻ mặt Bắc Cung Mộ Duệ lúc này thản nhiên, uống chén cà phê đặc Phương Đông Huyên vừa mới mang đến.
“Bẩm chủ tử, ngày hôm qua Nam đã truyền tin đến, hắn ta tìm thấy nhà tiên tri đã báo cho lão gia biết lời nguyền đó. Nhưng vì muốn dẫn nhà tiên tri đó đến nhà cổ có chút rắc rối, cho nên chậm mất mấy ngày, ba ngày sau sẽ đến.” Có thể làm Nam Mộc Suối gặp rắc rối, tất nhiên kia sẽ là một việc trọng đại không thể lường trước.
Nhưng mà sắc mặt Bắc Cung Mộ Duệ vẫn không đổi nói: “Biết rồi, ông đi xuống trước đi.”
“Vâng.” Phương Đông Huyên cung kính nói.
Trước khi Phương Đông Huyên rời đi, nhìn Bắc Cung Mộ Duệ, như muốn nói lại thôi.
Bắc Cung Mộ Duệ làm sao không nhìn ra, chưởng quỹ kiên cường này vừa trở về bên cạnh hắn là vẻ mặt do dự, ánh mắt lóe sáng như nói ra suy nghĩ cùa mình.
Nhíu mày, Bắc Cung Mộ Duệ lạnh lùng nói: “Nói đi.”
Phương Đông Huyên hít sâu một hơi, vẫn là vẻ mặt dịu dàng kia, nhưng lời nói lại lạnh đến cực điểm: “Dạ Đế, huyết nô Tiểu Từ kia, không thể giữ lại.”
Phương Đông Huyên làm tư thế chết người, nhắc nhở hắn phải giết người kia sớm.
Vẻ mặt Bắc Cung Mộ Duệ khẽ đông lại, biểu tình vẫn thản nhiên như cũ, gợn sóng không sợ hãi.
Phương Đông Huyên biết chủ tử hiểu được ý của mình, cung kính cúi đầu rời đi.
Để lại mình Bắc Cung Mộ Duệ dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt thâm trầm uống cà phê.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng truyền ra một tiếng nổ, đó là dấu hiệu cốc cà phê trong tay Bắc Cung Mộ Duệ bị hóa thành mảnh nhỏ.
*********************
Sau khi Bắc Cung Khinh Trần căm giận rời đi, liền trở về phòng Yểu Ương Từ.
Chờ khi hắn đến, bác sỹ Hứa đã giúp Yểu Ương Từ băng bó xong tất cả.
Bởi vì tiêm thuốc gây mê cho Yểu Ương Từ, dùng cách này để làm nàng bớt thống khổ, cho nên lúc này Yểu Ương Từ ngủ rất say.
Hơi thở đều nhẹ như lông chim tung bay.
Bắc Cung Khinh Trần vào cửa sau, nhìn thấy bác sỹ Hứa đã thu dọn gì đó, chuẩn bị rời đi.
Tâm tình không tốt, sắc mặt hắn u ám, lạnh lùng hỏi: “Nó chưa chết chứ?”
Nhớ đến hắn vừa mới uy hiếp ở ngoài cửa, lúc này nhìn vẻ mặt của hắn, nghĩ đến câu cô bé chết hắn cũng muốn đi theo là thật sao?
Tuy nhiên may mà có y thuật của ông, còn đủ cứu sống cô bé này, nếu không, bây giờ lại có hai thi thể hai sinh mạng.
“Yên tâm đi, nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng sẽ không sao.” Bác sỹ Hứa cúi lưng đóng hòm thuốc, thản nhiên nói.
Bắc Cung Khinh Trần nhíu chặt mày kiếm, ngồi bên giường Yểu Ương Từ, nhìn chằm chằm Yểu Ương Từ, không nói một lời.
Bác sỹ Hứa tự biết mình không nên ở lâu, thở dài một tiếng, liền cầm theo hòm thuốc một mình rời đi.
Bắc Cung Khinh Trần ngẩng đầu nhẹ nhàng vuốt gương mặt trắng sạch say ngủ của Yểu Ương Từ, ánh mắt mờ mịt lẩm bẩm nói: “Cuối cùng em đã cho tôi uống thuốc gì? Làm tôi trúng độc trầm mê……”
Tuy rằng rất tức giận, nhưng lời của Bắc Cung Mộ Duệ, hắn đều nghe được.
Bắc Cung Khinh Trần lúc này, cũng không hiểu biểu hiện thất thường và không khống chế được của mình hôm nay
Thở thật dài một tiếng, dưới ánh đèn bóng lưng vô cùng dài, cũng vô cùng trống trải.
Tối nay, dường như lại là một đêm không ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...