Càng nhìn bác sỹ Hứa càng cảm thấy kinh hãi, nếu không phải chiếc áo lót nhỏ này có tác dụng ngăn cản, thanh kiếm kia sớm đã đâm vào tim, sinh mệnh nhỏ như thế, cũng không thể chống cự được.
Theo lý thuyết tác dụng của chiếc áo này rất lớn, vừa rồi ông dùng kéo cắt một lỗ nhỏ để cầm máu, lại không ngờ, một tay kéo kỹ thuật như mình lại vô dụng, chỉ có thể làm ra một lỗ nhỏ.
Xem ra, vật liệu của vũ khí đó nhất định rất lợi hại!
Cuối cùng đành phải cởi áo lót trên người cô bé, băng bó vết thương ở ngực xong, mới nhìn thấy hai tay rách đọng máu tươi, bác sỹ Hứa lại đau lòng, cuối cùng là loại người nào nhẫn tâm hạ độc thủ như vậy!
Trong cơn hôn mê Yểu Ương Từ không biết đã mơ thấy gì, toàn thân bỗng co rút, hai hàng lông mày nhăn lại như sóng xanh lay động, lông mi chớp chớp, mang theo ý nghĩ, miệng khẽ hoảng sợ hô: “Mẹ, mẹ! Mẹ, đợi con với, đừng đi, xin mẹ mà, đừng bỏ con lại, đợi con với, chờ con cùng đi……”
Bác sỹ Hứa vẫn bận bịu dưới ánh đèn khi nghe cô bé hô nhất thời dừng lại.
Nhẹ nhàng vuốt trán nàng, như an ủi đứa bé gặp ác mộng ban đêm.
Bác sỹ Hứa nhìn thoáng qua ngoài cửa, nói vậy Bắc Cung Khinh Trần cũng nghe thấy tiếng la của cô bé trong mộng, vì tiếng la và tiếng gõ cửa bên ngoài không biết đã dừng lại từ lúc nào, yên lặng đến đáng sợ.
Bác sỹ Hứa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch này, không biết đến cuối cùng cô bé đã trải qua chuyện gì, tuổi còn nhỏ, lại có nét mặt thống khổ như thế.
Bắc Cung Khinh Trần chờ bên ngoài, nghe tiếng bi ai như con thú nhỏ mất mẹ kia, không biết vì sao, bỗng cảm thấy đau xót.
Hung hăng cắn môi dưới, cắn đến chảy máu cũng không thèm để ý.
Thật lâu sau, giống như nhớ ra cái gì đó cuối cùng cố lấy dũng khí xoay người rời đi, bóng lưng biến mất trong màn đêm vô tận.
Khu nhà cổ Bắc Cung này, cất giấu rất nhiều bí mật, nhiều người đến nơi này, rất ít ai có thể bình yên vô sự rời đi.
Bên kia nhà cổ, một nơi nhìn qua thì tráng lệ, trong phòng cổ xưa mà thần bí, một bóng hình cao ngạo khoanh hai tay, đứng trước cửa sổ, dưới ánh trăng lạnh lùng rơi đầy đất, bầu trời cao không thấy đáy, khóe miệng nhếch lên nụ cười kỳ dị.
Thật lâu sau, như mặt nước trong đêm lạnh than nhẹ một tiếng, Bắc Cung Mộ Duệ thản nhiên nói: “Phương Đông, ông có cảm thấy tôi rất tàn nhẫn không?”
Phương Đông Huyên cười nhẹ, lắc đầu nói: “Chuyện Dạ Đế làm tự nhiên có nguyên nhân, hơn nữa, từ cổ chí kim, vị quyền giả chân chính, không phải đều lãnh huyết vô tình sao. Chỉ có như vậy mới có thể giữ được đầu óc tỉnh táo, thủ đoạn cơ trí nhất, mới đáng để chúng tôi đi theo.”
Bắc Cung Mộ Duệ im lặng trước lời nói của hắn, thật lâu sau, mới hờ hững nói một câu không liên quan: “Thời gian đã qua thật lâu rồi.”
Là quản gia thần bí trong Nhà Bắc Cung, Phương Đông Huyên có thân phận thần bí nhưng lại tôn trọng chàng trai trước mắt đến tận máu: “Dạ Đế yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng tra ra chủ nhân của mỹ nhân đồ sứ.”
Nhiều thế hệ trước Nhà Bắc Cung đều lo lắng vì lời nguyền rủa, tuổi ba mươi là chết, sinh ra khát máu… Tất cả, cũng vì tổ tiên nhà Bắc Cung đã phạm phải một sai lầm lớn, lúc trộm mộ kia, lại mang theo lời huyết chú (lời nguyền bằng máu), dùng thân thể của mình chế thành mỹ nhân đồ sứ, từ đó về sau sau, cũng bắt đầu bị nguyền rủa đời đời kiếp kiếp.
Gia tộc Bắc Cung chỉ sinh con trai, từng chàng trai sau khi đến tuổi mười tám, mỗi tối đều bị một giấc mơ giống nhau quấy nhiễu, là một chàng trai tuyệt mỹ phi phàm chảy nước mắt, vẻ mặt dữ tợn thì thào: “Công chúa của ta, ta dùng máu và thịt đúc thành tình yêu ngàn năm của ta, hóa thân thành mỹ nhân đồ sứ, chỉ vì không muốn xa em, lập huyết chú, người nào chia lìa đôi ta, các thế hệ sau đều bị huyết chú trừng phạt, sống đời khát máu, chết tuổi ba mươi. Dùng máu tươi tưới lên mỹ nhân đồ sứ, nếu làm trái, sẽ chết thảm thiết….” Chàng trai kia vừa khóc vừa cười, như bi thương đến cực điểm, đau đến cực điểm, như mất tất cả thần trí, như biến thành một tên điên… đúng, là tên điên, chỉ có kẻ điên mới dùng thân thể của mình tạo ra mỹ nhân đồ sứ, lập ra lời nguyền tà ác như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...