Vì trên quần áo ngoài vết máu còn dính đầy bụi, bác sỹ Hứa dùng cây kéo nhỏ, tránh không đụng đến vết thương của nó, từ từ cởi áo khoác của nó ra, lại không ngờ bên trong nó còn mặc một chiếc áo mỏng, nhìn qua chất liệu khá tốt, phát sáng dưới ánh đèn, như là áo lót nhỏ dây vàng áo ngọc, vì khó cởi, cho nên bác sỹ Liễu liền cởi chiếc quần nhiễm máu và bụi bẩn của nó ra trước, khi ông đang cởi xuống, nhất thời sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt kinh sợ, vội vàng mặc lại quần cho nó.
“Không thể, không thể……” Bác sỹ Hứa thì thào tự nói.
Bắc Cung Khinh Trần với đầu như sư tử cuống lên lại gần, nóng ruột nói: “Cái gì không thể? Đến lúc nào rồi, ông còn không ra tay, gọi ông đến không phải để chơi, mà là cứu người?!” Lần đầu tiên Bắc Cung Khinh Trần cởi mặt nạ dịu dàng háo sắc ra trước mặt mọi người, lộ ra một mặt lạnh lùng nôn nóng.
Khi Bắc Cung Khinh Trần đang muốn tiến thêm một bước nhìn Yểu Ương Từ, bác sỹ Hứa bỗng dùng lực cản hắnlaại, trong mắt Bắc Cung Khinh Trần hiện lên tia lạnh lùng, nghi hoặc nhìn ông, bác sỹ Hứa cũng không ngờ mình lại đẩy tam thiếu gia, nhất thời cười xấu hổ, vội vàng giải thích nói: “Tam thiếu gia, người đi đi lại lại ở đây, làm lão già này có chút choáng đầu, hơn nữa cảm xúc của người không ổn định như thế, cũng làm ảnh hưởng đến bệnh nhân, cậu bé bị trọng thương, cần tôi điều trị thật tốt, bây giờ trước hết người ra ngoài chờ, chờ khi vết thương cậu bé ổn định tôi sẽ gọi người vào?”
“Ai, ai, trên người Tiểu Từ lóe ánh sáng gì đó?” Ngay cả cơ hội nói Bắc Cung Khinh Trần cũng không có, rất nhanh đã bị bác sỹ Hứa đẩy ra ngoài, Bắc Cung Khinh Trần còn không kịp phản ứng, bác sỹ Hứa đã đóng cửa lại.
Bắc Cung Khinh Trần lại chuyển qua cửa sổ, bác sỹ Hứa như sớm biết hắn có chiêu này, khi Bắc Cung Khinh Trần còn chưa kịp nhìn bên trong, bác sỹ Hứa lại dùng lực lớn, đóng cửa sổ lại.
Chờ khi chắc chắn hoàn toàn ngăn cách bên trong và bên ngoài xong, bác sỹ Hứa lúc này mới tràn đầy yêu thương, thở dài than ngắn lại gần, nhìn Yểu Ương Từ lẳng lặng nằm trên giường không một tiếng động, khẽ nghẹn ngào nói: “Con bé này, cuối cùng chịu bao nhiêu uất ức mới xuất hiện ở đây?”
Bác sỹ Hứa vừa ngang ngạnh đẩy Bắc Cung Khinh Trần ra, là khi ông vừa giúp Yểu Ương Từ cởi quần, lại kinh ngạc phát hiện ra, thân dưới của nó,.. căn bản không có tiểu đệ đệ của đàn ông, mà lại mềm mại như phái nữ.
Người làm bác sỹ như ông, liếc mắt một cái tự nhiên liền hiểu.
Nếu không phải hôm nay vô tình phát hiện, ông thật sự không thể tin được một bé trai trong mắt họ lại là một cô bé!
Cũng khó trách, trên người nó lại mặc chiếc áo lót kỳ quái này, để người bình thường sờ lên, trước ngực bằng phẳng, căn bản không hoài nghi gì, cho dù không mặc, nó, cũng,… vì tuổi còn nhỏ, lại gầy gò, làm sao có thể dậy thì chứ?
Hơn nữa cô bé lại nhìn như nam như nữ, vẻ kiều mị của phái nữ và tà mị của phái nam cùng tồn tại trên gương mặt, cùng với vẻ mặt lạnh lùng trời sinh, ánh mắt kiên định, khóe miệng quật cường, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều giống như một bé trai, khó trách đã lừa được mọi người!
Nhưng ông tin cô bé này, ngay cả mình cũng không biết là ai, nghe nói bị rơi vào tay bọn buôn người, không biết chịu bao nhiêu đau khổ, tất nhiên là có nỗi khổ bất đắc dĩ!
Cho nên ông không vạch trần nó, ông xem ra người nhà Bắc Cung cũng không thể biết thân thế thực sự của cô bé, vì thế mới đuổi tam thiếu gia ra ngoài!
“Ông già, cuối cùng ông có dùng y thuật cứu người không?! Ông làm nhanh cho ta, nếu nó xảy ra điều gì không hay, ông cũng cẩn thận đấy!” Bắc Cung Khinh Trần sốt ruột chờ bên ngoài hoàn toàn từ bỏ dáng vẻ hoa hoa công tử cao cao tại thượng bình thường, lại rống lớn rồi gõ cửa ầm ĩ.
Bác sỹ Hứa có chút đau màng nhĩ, tam thiếu gia này, từ khi nào lại trở nên thô bạo như vậy?
Cái loại dịu dàng như nước kia, hoa hoa công tử tao nhã đâu?
Không biết hơn nửa đêm mà ầm ỹ như vậy sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của những người khác sao?
Bác sỹ Hứa vừa lắc đầu vừa thành thạo băng bó và rửa sạch vết thương cho Yểu Ương Từ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...