Mật Thám Thiếu Niên


Sau khi bóng Bắc Cung Mộ Duệ biến mất trong dòng người, Yểu Ương Từ nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, nó cũng không phải là đứa ngốc, không ngoan ngoãn như con rối gỗ đứng đây chờ, rồi đói đến lả đi mà chết. Ánh mắt nhất thời như sắc lang nhìn thấy mỹ nhân quay đầu lại nhìn đồ ăn chuẩn bị cho các vị khách trong yến hội, lần đâu tiên Yểu Ương Từ lộ ra nụ cười ngọt ngào của đứa trẻ.
Đi đến trước mặt hàng ngàn loại đồ ăn, thuận tay cầm lấy một cái đĩa, Yểu Ương Từ như tấn công vào một tòa thành trì từ từ ăn trên bàn, như đối đãi nhất với các tác phẩm nghệ thuật, dấu giếm đi, ăn từ đầu đến đuôi.
Đứng ở cách đó không xa, nụ cười dịu dàng như gió xuân lướt qua mặt, chàng trai tao nhã ngay từ đầu đã bị người vẫn vùi đầu vào ăn bên này hấp dẫn, hơn nữa ăn cũng không ít, nhưng mà, khi hắn nhìn bóng dáng có chút quen thuộc này, ánh mắt ngày càng tối sâu xuống.
Khóe miệng vẫn giữ lấy nụ cười nhẹ như mây bay, chàng trai từ từ đến gần bên cạnh đứa trẻ một lòng muốn ăn kia, hắn có chút cẩn thận, có chút không quá chắc chắn khẽ gọi: “Mạt Ương? Mạt Ương đại nhân?”

Nhìn người trước mắt vẫn không có phản ứng như cũ, chàng trai tràn đầy thất vọng trong lòng, lại khẽ hô vài tiếng, vẫn không đáp lại như cũ, nghĩ đến mình nhận nhầm, đang định im lặng rời đi.
Yểu Ương Từ lại mút lấy ngón tay, quay đầu lại, mở đôi mắt to ươn ướt nước, gương mặt tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật trời sinh, nó mút hết bơ trên ngón tay, ngây thơ hỏi: “Tiên sinh, ngài gọi tôi sao?”
Niko Tùng Đạm Thủy (nước ngọt) nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngày nhớ đêm mong này, trong lòng vui mừng không thôi, như muốn hét ầm lên. Nếu giới truyền thông biết đây chính là quý công tử được bầu thành người có khí chất cao quý nhất của Mỹ thì không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Nhưng Đạm Thủy trông thấy người đối diện dùng ánh mắt thờ ơ mà xa lạ nhìn hắn, hai mắt Đạm Thủy dâng lên nỗi thất vọng và khổ sở khó nén, run giọng hỏi: “Mạt Ương đại nhân, ngài không nhớ tôi sao?”
Ở học viện khoa học Harvard Mỹ, vẫn lưu truyền một nhóm kỳ quái, tên các thành viên đều bao gồm một trong ngũ hành Trung Quốc kim mộc thủy hỏa thổ, mà năm thành viên, đều có ảnh hưởng đến một lĩnh vực nào đó trong kinh tế và chính trị Mỹ trong tương lai, không có ai dám coi thường sự tồn tại của họ, ngay cả trường học cũng cam chịu nhún nhường họ mấy phần, bọn họ được gọi là ngũ công tử của Harvard. Thế mà tất cả bọn họ đều đi theo một chủ nhân, có người từng nghe thấy bọn họ gọi người đó là Mạt Ương đại nhân, nhưng dường như lại không ai từng nhìn thấy Mạt Ương đại nhân trong lời đồn đại đó.

Trong mắt Yểu Ương Từ có một loại trời sinh xa cách, ánh mắt nó trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn hắn, thản nhiên nói: “Mạt Ương? Tiên sinh có phải nhận nhầm người rồi không?”
Yểu Ương Từ không có thói quen nói chuyện với người lạ, sau khi xác nhận hắn nhận sai, liền nâng đồ ăn mình thích lên chuẩn bị vòng qua hắn, đến bên kia để ăn.
Cánh tay bị người ta giữ lại, ánh mắt Yểu Ương Từ lạnh như hàn băng, khẽ quay đầu lại, nhìn hắn, sóng mắt lưu chuyển, như tràn ngập một loại sát khí vô hình.
Đạm Thủy rất hiểu ý nghĩa của ánh mắt này, là ánh mắt khi tiếp xúc với người lạ, cũng là dấu hiệu ngài sắp tức giận.
“Mạt Ương đại nhân, ngài không nhớ tôi sao? Tôi là Niko Tùng Đạm Thủy mà?!” Trong ánh mắt hắn có một loại cầu xin yên lặng, còn có dịu dàng vô số. Tên này, là ngài đặt cho hắn, sao ngài có thể không nhớ chứ?
Nhìn trong ánh mắt hắn đều là chân thành và khẩn thiết, không giống như giả, Yểu Ương Từ còn đang nghi hoặc, một đôi tay bỗng xuất hiện, kẹp cánh tay Đạm Thủy, sau đó giọng như Satan lạnh lùng nói: “Ai cho anh lá gan, dám chạm vào người của ta?!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui