Yểu Ương Từ chạy một đoạn, nhìn đại trạch Bắc Cung xa lạ mà rộng lớn, biết mình vẫn lạc đường, dừng bước lại, nhìn xung quanh, mình đang đứng trong một khu nhà cấp bốn yên tĩnh không người, khẽ cười khổ một tiếng, Yểu Ương Từ ngồi xuống một viên đá trong đại viện kia, không muốn đi nữa. Vừa ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy bầu trời, đấy hình như là một nơi rất xa, cho nên vô cùng yên tĩnh.
Yểu Ương Từ nhìn khu nhà này, bốn phía im lặng đến quỷ dị, như đã không dùng nhiều năm. Hơn nữa sắc trời đã tối hoàn toàn, ngoài ánh đèn mỏng manh trên hành lang, nơi này nhìn qua có chút u ám.
Yểu Ương Từ vẫn cảm thấy nơi này rất kỳ quái, rõ ràng đã là thế kỷ hai mươi mốt, nơi này lại có thói quen và phong tục cổ xưa, khiến người ta cảm thấy như là mình đang ở cổ đại.
Khi trong đầu có một loại kết tủa kỳ quái xuất hiện, bỗng, vai bị một người vỗ từ phía sau, Yểu Ương Từ sợ tới mức nhảy dựng lên, xoay người lại, lại nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Bắc Cung Khinh Trần.
“Tam thiếu gia, ngài làm gì vậy?”
Bắc Cung Khinh Trần ngồi xuống cạnh nó, đương nhiên nói: “Tới tìm em.”
Yểu Ương Từ khẽ kinh ngạc, nhưng thần sắc vẫn không đổi như cũ, thản nhiên nói: “À.”
“Tên nhóc này, không cảm kích gì cả!” Bắc Cung Khinh Trần bực mình nhìn nó, dùng sức xoa xoa mái tóc bạch kim bay bay trong gió của nó như trừng phạt, trong mắt lại không che dấu được yêu thương, “Vừa thấy ta đã bỏ chạy, ta vào phòng em tìm cũng không thấy bóng người đâu, làm ta sợ em lại chạy trốn như chiều nay. Cuối cùng em đã đi đâu? Sao ta tìm khắp nơi mà không thấy?”
Yểu Ương Từ ngượng ngùng vuốt đầu, cười cười, bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng không biết đi đâu nữa, hình như tôi vừa mới lạc đường. Đi thật lâu mới đến đây, mệt mỏi ngồi xuống.”
“Lạc đường?!” Bắc Cung Khinh Trần như phát hiện ra một đại lục mới nhìn nó, thật lâu sau, ôm bụng cười ha hả, vừa cười đến đau bụng vừa đứt quãng nói: “Tiểu Từ, em thật đáng yêu, cho đến bây giờ ta cũng chưa từng gặp một người dễ bị chọc như em. Xem ra về sau để ngăn ngừa, có khi phải cho người giám sát bên cạnh em mới được.”
Bắc Cung Khinh Trần nhìn nó một lúc lâu mới lấy một thứ gì đó màu bạc từ trong túi quần ra, phủi qua phía trên, rồi không giải thích gì nhét vào tay Yểu Ương Từ, có chút mất tự nhiên quay đầu lại, bá đạo nói: “Về sau lạc đường thì phải ấn điện thoại khẩn cấp, ta sẽ là người đầu tiên tìm em, có nghe không?”
“A……” Yểu Ương Từ nghi hoặc nhìn di động trong tay, ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, cuối cùng chỉ có thể nói nhỏ: “Ừm.”
Có đôi khi, nó thật sự không hiểu hai anh em họ, họ như luôn để nó nhìn thấy một mặt khác.
“Đi thôi.” Bắc Cung Khinh Trần kéo nó đi, sau đó cười rạng rỡ với nó, hắc hắc nói: “Lần này ta tìm được em, con mèo hoang nhỏ lạc đường, bây giờ chủ nhân đây sẽ dẫn em về nhà. Về nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn có rất nhiều việc chờ em đấy.”
Yểu Ương Từ nhìn bàn tay của mình bị hắn nắm, trong bàn tay ấm áp đổ mồ hôi, mà nụ cười trên khóe miệng hắn, cũng khiến Yểu Ương Từ bị lạc cảm thấy chút ấm áp ngắn ngủi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...