Mật Thám Thiếu Niên


Kết cấu giường gỗ vững chắc, vẫn không thể chịu nổi sự rung động của hai người, quyến luyến chấn động, làm lòng Yểu Ương Từ cũng run lên.
Nó tỉnh lại từ trong đầu óc trống rỗng, lần đầu tiên nhìn thấy nam nữ tiếp xúc như thế, nhưng lại là làm khán giả nghe lén dưới giường, Yểu Ương Từ xấu hổ đến hận không thể tìm một cái động mà chui vào, đáng tiếc giờ phút này nó đã trốn ở dưới giường, không có động mà chui.
Loáng thoáng trên đỉnh đầu, tiếng rên rỉ còn kèm theo tiếng thở dốc đậm dục cảm, Yểu Ương Từ khẽ cắn môi, nhắm mắt lại, muốn dời lực chú ý của mình đi, nhưng mà, vẫn không thể nào hoàn toàn phớt lờ chuyện xảy ra trước mắt.
Chỉ có thể cuộn mình thành một khối trong một góc ép mình dối người, coi như không nghe thấy gì.
Bắc Cung Mộ Duệ từ một khắc đi vào đã cảm thấy trong phòng có hơi thở xa lạ, qua ánh đèn yếu ớt kia nhìn thấy bóng dáng hơi rung động dưới giường.
Ôm eo nhỏ Lam Tự Đình, khóe miệng Bắc Cung Mộ Duệ khẽ nhếch lên thành một nụ cười khát máu tuyệt mỹ, đã có người hăng hái nghe lén như thế, vậy thì, nếu hắn không dùng nhiều sức, vậy thì quá uất ức cho người trốn dưới giường kia.
Không biết là loại người nào, có lá gan lớn như thế, dám trốn vào phòng Dạ Đế muốn qua đêm, mục đích cuối cùng là gì?

Ngay khi Bắc Cung Mộ Duệ suy ngẫm tự hỏi, Lam Tự Đình chủ động ôm cổ hắn, hai mắt gợn sóng, cổ áo mở rộng ẩn hiện đường cong phập phồng mang theo dụ hoặc chí mạng, nếu là người đàn ông bình thường, đã sớm như sói đói vồ mồi nhào đến rồi.
Lại nhìn Lam Tự Đình bày ra đủ loại phong tình dụ hoặc này, hắn vốn không muốn chạm vào nàng, cho dù nàng ái mộ hắn, dụ hoặc hắn đã lâu, cho dù trên người nàng mùi thơm xử nữ thản nhiên kích thích lực nhẫn nại của hắn, buộc hắn bùng nổ.
Chẳng qua Dạ Đế vẫn là Dạ Đế, nếu hắn không muốn chạm vào nàng, dù người con gái đó thi triển mị thuật gì hắn cũng không chịu ảnh hưởng.
Mà bây giờ, hai mắt Bắc Cung Mộ Duệ khẽ biến thành màu đen, ẩn hiện nét sâu xa.
Khóe miệng giơ lên thành nụ cười nham độc, Bắc Cung Mộ Duệ cười điên cuồng một tiếng, nếu nàng hi vọng hiến tấm thân xử nữ cho hắn như thế, hơn nữa lại còn có người chờ họ biểu diễn, vậy thì, hắn cũng không nên để người xem duy nhất thất vọng chứ.
Hôm nay không biết vì sao, trong phòng làm việc lại bị đứa bé kia làm nổi lên lửa dục vọng cuồng cuộc, đây là việc hắn chưa từng trải qua, lần đầu tiên vội vã trở về như thế, không phải là vì để tùy tiện tìm một người phụ nữ, trong những cô dâu dự phòng của hắn tìm một người để phát hỏa sao? Một khi đã thế, cần gì phải bạc đãi mình.
Nghĩ xong, Bắc Cung Mộ Duệ nắm lấy áo Lam Tự Đình, dùng lực mà xé, tất cả cúc áo của Lam Tự Đình đều văng ra, lộ ra nội y ren màu đỏ xinh đẹp bên trong, màu đỏ chói mắt kia như dụ dỗ thần kinh của đàn ông. Đám cúc áo lăn trên mặt đất vài vòng mới chậm rì rì dừng lại, thậm chí còn có một viên tọt vào gầm giường, vừa vặn nằm trước mắt Tiểu Ương Từ. Nhìn cúc áo kia, không biết vì sao, Tiểu Ương Từ bỗng cảm thấy toàn thân không thoải mái, sắc mặt tái nhợt vài phần.

Nó bỗng nghi ngờ tối nay, liệu nó có thể chịu nổi không kêu một tiếng mà thưởng thức cảnh xuân đêm của hai người này không? Càng làm Yểu Ương Từ buồn bực là, nó không nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe tiếng nam nữ nén sung sướng và tiếng ư ư thở dốc, điều này càng khiến đầu nó thêm mê man, xấu hổ đến hai má đỏ bừng, hơi nóng thật lâu không tiêu tan.
Bắc Cung Mộ Duệ nhìn Lam Tự Đình đã bị hắn kích tình đến nỗi muốn hoàn toàn trầm mê vào hắn, khóe miệng mỉm cười, hai tay liền trực tiếp vồ lên đỉnh đẫy đà mềm mại của nàng, bắt đầu vuốt ve thô lỗ, sắc mặt Lam Tự Đình đỏ bừng, hai mắt mê man, mang theo hơi nước nhàn nhạt, chỉ có thể mặc hắn làm xằng làm bậy, vừa chống lại vừa nghênh đón nỉ non: “Dạ Đế, hư quá đi, đừng mà……” Tiếng nói của nàng lại như bỏ thêm mồi lửa, khiến hai người càng cháy nhiệt tình trong lửa dục.
Tay Bắc Cung Mộ Duệ như con rắn cởi hết áo trên người nàng tự lúc nào, thân thể Lam Tự Đình cứ như vậy mà trần trụi trước mắt Bắc Cung Mộ Duệ, sắc mắt Bắc Cung Mộ Duệ càng tối, bên trong như máu, ý cười cũng càng lớn.
“Đừng ở đấy…… A…… Dạ Đế đại nhân, chỗ đấy không được……” Lam Tự Đình tuy năm lần bảy lượt câu dẫn Bắc Cung Mộ Duệ, thậm chí còn không tiếc học mị thuật và thuật phòng the, nhưng chung quy cũng chỉ là học tập thôi, mà bây giờ chưa đến mức dùng được, huống chi, nàng không ngờ Bắc Cung Mộ Duệ lại cuồng dã thô lỗ như thế, càng khiến nàng luống cuống là, nàng bỗng cảm thấy mình như một người phụ nữ dâm đãng, nàng lại rất thích Dạ Đế đại nhân làm thế với nàng.
Cảm thấy bàn tay tà ác của hắn tự do dao động đến nhụy hoa của nàng, Lam Tự Đình rùng mình toàn thân, thở hốc vì kinh ngạc, vươn tay cầm lại tay hắn, nhưng mà lại có chút không nỡ, dùng súc cũng không lớn. Lam Tự Đình tuy không phải là tuyệt đại giai nhân khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng coi như là mỹ nhân, đặc biệt là làn da của nàng, được trời xanh thiên vị ban cho làn da trắng mướt tinh xảo như ngọc, mềm mại dịu dàng như nước, làm nét mặt Bắc Cung Mộ Duệ hiện lên vẻ hài lòng.
Lúc này hai má trắng nõn của Lam Tự Đình bất giác nhiễm màu hồng đào xinh đẹp, vô cùng quyến rũ và kiều diễm, nàng được cha nàng, chủ tịch tập đoàn Phú Quốc – Lam Thừa vì muốn lấy lòng nhà Bắc Cung, cùng với việc ích lợi mà đưa nàng đến để làm cô dâu bổ sung cho Bắc Cung Mộ Duệ, trước đây nàng cũng là một bông hoa nổi tiếng, biết bao đàn ông điên cuồng vì nàng, người cầu hôn đạp đến nát cửa biệt thự Lam gia, mà lúc này ở trước mặt Bắc Cung Mộ Duệ, nàng lại như một con mèo quyến rũ ngoan hiền, thân người dán chặt lên Bắc Cung Mộ Duệ, để mặc cho người đàn ông cao quý và lạnh băng kia tàn phá.
Nàng lúc này, chẳng qua chỉ là một phụ nữ cố gắng để được ác ma yêu.

Không còn hồn xác, là kết cục tất nhiên của nàng.
Nhưng mà, nàng cũng biết rõ, dù Bắc Cung Mộ Duệ có là hóa thân của ác ma, cho dù là Satan nắm giữ sinh tử đời người, nàng vẫn như cũ trầm mê vì hắn, đến cuồng nhiệt.
Từ khi nàng tâm không cam lòng không muốn bị cha đưa đến đây, sau lần đầu tiên nhìn thấy hắn, Lam Tự Đình nàng chỉ biết, một ngày nào đó, nàng muốn chinh phục hắn, để hắn trở thành kẻ bề tôi của nàng.
Chỉ tiếc, trước khi chinh phục, chính nàng đã sớm trầm luân, biến thành một trong những đầy tớ của hắn.
Trận chiến với ác ma này, nàng nhất định là người thất bại.
“Đừng như vậy à, vậy muốn ta thế nào? Là thế này sao?” Bắc Cung Mộ Duệ cười gian chăm chú nhìn mỹ nhân quyến rũ kia, hai tay rời khỏi đó, không đặt trên phần nở nang đẫy đà đó nữa, mà hai ngón tay kẹp lên đóa anh đào đỏ sẫm chín mọng, tùy ý dùng sức.
Lam Tự Đình khép hờ mắt phượng kìm lòng chẳng đặng phát ra tiếng rên rỉ, thân thể như không nghe lời, cả người xụi lơ trong lòng hắn, cuối cùng là nàng làm sao vậy, toàn thân cũng không nghe lời, nóng quá, nóng như muốn thoát ra, muốn bổ khuyết vào.
Lam Tự Đình luống cuống cho ngón tay thon dài vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn, muốn dằn mình xuống, nhưng lại không biết, nàng càng làm thế, càng thêm mê người.

Bắc Cung Mộ Duệ nhìn cô gái trước mắt với ánh mắt tà ác như trước như chơi đùa, trên thực tế, không ai biết, ánh mắt hắn đã sớm quét về bóng người dưới giường lớn kia, còn có thính lực cảm thấy người dưới giường dần thở dồn dập, có chút bất an.
Bắc Cung Mộ Duệ cười lạnh lùng, nếu đã dám đến nghe lén, cái này mà không cũng chịu nổi sao?
Trong mắt bắn ra tia lạnh, Bắc Cung Mộ Duệ bỗng xé nát quần Lam Tự Đình, ném nàng lên chiếc giường lớn mềm mại như mây.
Đầu tiên là Lam Tự Đình khẽ kinh ngạc rên một tiếng, đầu tiên là thẹn thùng với thân thể trần trụi của mình, luống cuống cắn môi, một lát sau, nàng cố lấy dũng khí, đối diện với Bắc Cung Mộ Duệ không nhìn thấu kia, bỗng bò dậy, bày ra một tư thế như cô gái trong bức tranh cổ phong tình vạn chúng, quyến rũ như tơ, đưa mắt nhìn Bắc Cung Mộ Duệ, trong lúc nhấc tay, ngàn loại phong tình, Lam Tự Đình biết cơ hội chỉ có một lần, cho nên, lúc này nàng dùng tất cả chiêu thức để dụ hoặc Bắc Cung Mộ Duệ.
Nàng đã vào đây hai năm, nhưng mà, Bắc Cung Mộ Duệ hoặc không ở đây, hoặc chưa bao giờ chạm vào phụ nữ, Lam Tự Đình biết không phải là vì mình không đủ quyến rũ, mà vì trong các cô dâu mới hắn cũng không chạm vào một ai. Cho nên, nàng phải lợi dụng cơ hội lần này, nếu nàng thành công, nếu nàng mang thai, vậy thì, vị trí Bắc Cung phu nhân chính là của nàng.
Vậy thì, chẳng những nàng hoàn thành yêu cầu biến thái như thế của cha nuôi, còn trở thành một người phụ nữ để mọi người hâm mộ.
Lam Tự Đình sẽ không bao giờ biết, làm giao dịch với ma quỷ, mãi mãi sẽ không có kết cục tốt.
Hai mắt Bắc Cung Mộ Duệ tối sầm lại, bên trong như gợn sóng từng trận, nhưng không phải vì bị sự kiều diễm của Lam Tự Đình dụ hoặc, mà là ác ma vui đùa trước khi tàn sát bữa bãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận