“Tốt rồi Bắc Cung tiên sinh. Ngài kiểm tra một chút đi.” Chỉ chốc lát sau, Yểu Ương Từ đã chỉnh xong bản thảo đưa lại cho Bắc Cung Mộ Duệ, lại không ngờ, ngẩng đầu nhìn lên, lại vừa vặn đối diện với Bắc Cung Mộ Duệ, Bắc Cung Mộ Duệ khẽ sửng sốt, xấu hổ dời tầm mắt.
Chết tiệt, sau hắn lại có thể nhìn một đứa bé đến mê mẩn chứ!
Tuy rằng ảo não như thế, nhưng trong đầu Bắc Cung Mộ Duệ vẫn kìm lòng chẳng đặng nhớ đến hắn vừa nhìn thấy, làn da trong suốt trắng nõn của nó, dưới ánh đèn long lanh rõ ràng, như chứa nước xuân dịu dàng nhất; vành tai phấn hồng khéo léo, như chờ người đến hái anh đào; môi nó vì tập trung suy nghĩ mà khẽ cong lên, mềm mại ướt át, đỏ thẫm , so với dâu tây còn đẹp hơn, độ cong khẽ nhếch kia, còn như dụ dỗ người ta âu yếm, đặc biệt là cái cổ thon dài trắng trong kia, dường cong tuyệt đẹp như bướm bay múa trong bụi hoa, còn có hai bên xương quai xanh thon dài hoàn mỹ, vì nó ngồi tùy ý, mà từ cổ áo lộ ra hốc tối sâu, bên trong như có chứa một loại nhu tình như nước; tóc nó màu bạch kim, như nhiễm trân châu rực rỡ, lúc này tỏa sáng lung linh, ánh sáng ngọc nhiều mầu, chiếu sáng cả người nó, bao phủ xung quanh là một màn sáng chói, đẹp không sao tả xiết, mị lực phi phàm.
Bắc Cung Mộ Duệ không biết vì sao mình lại nhìn đến xuất thần, nhưng khi hắn thở nhẹ tỉnh lại, hai má đã đỏ hồng đến mất tự nhiên lại kỳ quái, hắn như vừa mới tỉnh lại từ mộng xuân rất dài, nở hoa trong mộng, một mảnh tinh khiết, chỉ có giọng nói và nụ cười của nó.
Sao hắn lại có thể nghĩ nhiều thứ đến thế với một đứa trẻ chứ! Bắc Cung Mộ Duệ cầm lấy cốc cà phê trên bàn mất tự nhiên uống mấy ngụm, muốn mình tỉnh táo hơn.
Xem ra gần đây hắn lâu lắm không chạm vào phụ nữ rồi, cho nên mới sinh ra ý nghĩ không thuần khiết như thế với đứa bé, suy nghĩ xấu xa như thế!
Nghĩ xong, Bắc Cung Mộ Duệ nhận tư liệu nó đưa đến, khuôn mặt lạnh lùng, mắt không nhìn nó, cúi đầu xem xét vừa lạnh lùng dặn dò: “Từ nay về sau, ban ngày em đến đây làm với tôi, làm thư ký cạnh tối, tối về nhà hầu hạ Lam chủ tử của em, biết chưa?”
Bắc Cung Mộ Duệ không ngẩng đầu, vừa lật tư liệu mắt mở ngày càng lớn, càng cao hứng như tìm thấy bảo tàng.
Hắn nghĩ kiếp này hắn cũng không tìm một thư ký để hắn hài lòng đến thế, làm việc ăn ý với hắn, hoàn thành tất cả các yêu cầu của hắn. Không ngờ, hôm nay hắn đã tìm được rồi! Tuy rằng –
Bắc Cung Mộ Duệ ngẩng đầu thản nhiên quét mắt một cái, tuy rằng, người kia là một đứa trẻ.
Nhưng, Bắc Cung Mộ Duệ xả ra một nụ cười đến khát máu, cũng không ảnh hưởng gì, không phải sao?
Yểu Ương Từ nhìn vẻ mặt biến hóa phức tạp của hắn, không rõ hôm nay cuối cùng là hắn làm sao vậy, nhất thời dịu dàng như nước với nó, nhất thời lại lạnh lùng như băng với nó.
Để ý nó làm việc từng chút, một lát lại đột nhiên nói nó làm thư ký cho hắn.
Yểu Ương Từ nhìn thân thể gầy gò và khuôn mặt tầm thường của mình, tự biết nhắm lông mi thật dài xuống, thấp giọng nói: “Bắc Cung tiên sinh, tôi, tôi không thể làm thư ký của ngài, vì sao lại bỗng……”
“Mệnh lệnh của tôi, chẳng lẽ em nghi ngờ sao?” Bắc Cung Mộ Duệ lạnh lùng ngắt lời nói: “Về nhà cổ đi, ở đó sẽ có người dạy em, mệnh lệnh của chủ nhân, không được cãi lời, không được nghi ngờ, không được tranh luận, gì cũng không được. Em phải làm, chỉ cần hoàn thành, hiểu chưa?”
Yểu Ương Từ trợn to đôi mắt nước mênh mông nhìn hắn, như muốn nói gì, cuối cùng lại thu tâm tư lại, gật đầu thản nhiên nói: “Đã biết, Bắc Cung tiên sinh.”
Bắc Cung Mộ Duệ không biết vì sao tâm tình mình lại không yên, chung đụng với đứa bé này làm hắn như ngồi trên bàn chông, cả người mất tự nhiên, ấn điện thoại, Bắc Cung Mộ Duệ lạnh lùng dặn dò nói: “Thư ký Dương, cho cô một cơ hội cuối cùng trước khi rời đi, nếu cô có thể làm tốt một chuyện này, tôi sẽ suy nghĩ việc giữ cô lại, đương nhiên không còn là thư ký của chủ tịch.”
Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói vô cùng kích động và cảm kích, đáng tiếc Bắc Cung Mộ Duệ lại không thèm để ý đến, dập máy rất nhanh.
Yểu Ương Từ luống cuống nhìn hắn, vẻ mặt hắn lo lắng, như là không vui, thật lâu sau, ấp úng hỏi: “Bắc Cung tiên sinh, Tiểu Từ làm sai chuyện gì chọc ngài không vui sao?”
Bắc Cung Mộ Duệ bị nó hỏi đến toàn thân cứng đờ, hít sâu một hơi, mới xả ra một nụ cười miễn cưỡng, thản nhiên nói: “Em không sai, chẳng qua tôi chỉ muốn chuyên tâm làm việc.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...