Nghe xong, tất cả mọi người cười ha ha đứng lên, đều vỗ tay chúc mừng hắn.
Trong mắt Yểu Ương Từ chán ghét càng đậm, tiếng cười này, đều thé lên như giấc mơ kia! Nó không thể chịu nổi một khắc nào nữa!
Yểu Ương Từ không để ý đến Bắc Cung Khinh Trần, xoay người chạy xuyên qua tường người ra ngoài.
Bắc Cung Khinh Trần vốn định đuổi theo, bất đắc dĩ bị người trong pub vây quanh, còn có người tiến lên chúc mừng, chỉ có thể trơ mắt đứng trong đám người nhìn thân ảnh nhỏ bé của nó biến mất ở cửa.
Trong đầu Yểu Ương Từ chỉ có một ý niệm, chính nhanh chóng chạy khỏi đó.
Một đường thất tha thất thểu, cũng không biết mình chạy bao lâu, đi được bao lâu.
Như một đứa bé nhỏ lạc được, hai mắt Yểu Ương Từ trống rỗng đi trong đám người rộn ràng, ngựa xe đông đúc trên đường.
Nơi xa lạ này, nó không biết mình là ai, không biết mình ở đâu.
Ngay cả con chó đi lạc nó cũng không bằng, không ai biết nó là ai, không có nhà để về.
Nó cứ đi như thế, không lo đến trùng cổ, không lo đến sống chết, chỉ như nước chảy bèo trôi.
Trên mặt Yểu Ương Từ xả ra một nụ cười thê lương không phù hợp với vẻ ngoài của nó.
Không biết khi nào, một trận gió lạnh thổi qua, Yểu Ương Từ không chú ý, mũ trên đầu liền bị thổi bay, khi đang cúi đầu chuẩn bị tìm kiếm, bỗng có một bàn tay thon dài cầm mũ đưa cho nó, “Ta nghĩ đây chắc là của ngươi.” Giọng nói từ tính mang theo khí thế khó hiểu, làm Yểu Ương Từ ngẩn ra, đúng là hắn ta.
Bắc Cung Mộ Duệ nhìn nó vẫn cúi đầu như cũ cầm mũ, thản nhiên nói: “Sao thế, một ngày không gặp, ngươi lại muốn chạy trốn?”
Bắc Cung Mộ Duệ vừa mới dùng cơm cùng khách hàng xong, đang lái xe về làm việc, đi ngang qua cửa hàng, định mua cà phê tăng sức, tiếp tục tăng ca đêm nay, không ngờ, đi qua đó lại thoáng nhìn thấy một bóng người nhỏ gầy, một đầu tóc bạch kim, đầu của nó chói mắt quá mức làm người khác chú ý, hắn không nhận ra cũng không được.
Cho nên liền dừng xe đi ra, tiện thay tìm mũ cho nó.
Thân là người hầu, lại đi bộ một mình trên đường vào buổi tối, nó ăn gan hùm mật gấu à? Bắc Cung Mộ Duệ lạnh lùng chăm chú nhìn nó.
Yểu Ương Từ nhận mũ, đội một lần nữa, mới cung kính nói: “Nhị thiếu gia, tôi đi cùng tam thiếu gia ra ngoài, vừa rồi đi lạc, tôi không biết làm sao lại thế, cho nên……” Không biết vì sao, trong ánh mắt lạnh lùng của hắn, Yểu Ương Từ cũng không dám nói ra vừa rồi thật sự nó muốn chạy trốn, có ý tự sinh tự diệt.
“Đi ra ngoài cùng chú ba?” Giọng Bắc Cung Mộ Duệ như có như không, như tin lại như không tin, chỉ thản nhiên nói: “Về sau ra ngoài gọi ta là Bắc Cung tiên sinh được rồi, ngươi tới công ty cùng ta trước, chờ ta tan làm, rồi cùng trở về.”
“Chuyện này sao có thể……” Yểu Ương Từ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn, nó nghĩ sẽ phải nói với hắn ta thế nào, để nó có thể đi. Chẳng lẽ hắn ta lo nếu nó đi một mình, sợ nó sẽ trốn?
Yểu Ương Từ cũng không tin là hắn lo cho nó.
“Sao, ngươi không muốn đi cùng ta à?” Bắc Cung Mộ Duệ khẽ nhíu mày, trong giọng nói như có chút mất hứng.
Yểu Ương Từ ngay tức thì đáp: “Không có, Tiểu Từ tuyệt đối không có ý này.”
Bắc Cung Mộ Duệ hừ nhẹ một tiếng, không có thì tốt. Mở cửa xe, Bắc Cung Mộ Duệ nhấc nó vào xe, lạnh lùng nói: “Ta cũng không muốn để người ngoài biết, còn tưởng ta ác độc, nhìn thấy một đứa bé lạc đường cũng không quan tâm.”
“Vâng.” Yểu Ương Từ ngoan ngoãn gật đầu, an vị phía sau. Nó chỉ có thể đành như vậy
Nhìn thần sắc lãnh đạm của nó, không biết vì sao Bắc Cung Mộ Duệ lại có chút tức giận đứa trẻ này không biết nói cảm ơn.
Hắn làm chủ tử, lại lái xe ột tên hầu. Mà đứa trẻ kia lại kỳ quặc, vẫn lạnh như băng, vẻ mặt Bắc Cung Mộ Duệ có chút không tốt, tâm tình cũng thêm phần lo lắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...