Bắc Cung Khinh Trần kinh ngạc xem xét bốn phía, lại phát hiện, bóng người nhỏ bé vừa ngồi cạnh mình xuống đến tầng dưới, thân thể nó như không thoải mái, ôm đầu, dáng vẻ thống khổ, thất tha thất thểu đi trong đám đông, càng không ngừng va người này đụng người nọ.
Trong sương khói lượn lờ dưới tầng, thân thể gầy nhỏ của nó lảo đảo, như lức nào cũng có thể ngã xuống, chôn vùi trong đám người.
Bắc Cung Khinh Trần lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của nó.
Trong lòng hiện lên một chút lo lắng, Bắc Cung Khinh Trần rủa thầm một tiếng, liền đuổi theo.
Trong đầu Yểu Ương Từ càng không ngừng hiện lên hình ảnh một phụ nữ bị cởi hết quần áo, bị trói trên giường, còn có một người đàn ông tà ác cất tiếng cười man rợ quấn quanh căn phòng tối kia, người phụ nữ thầm khóc, như thống khổ như tuyệt vọng, lại như không chịu khuất phục, tóc người phụ nữ rối tung, trên da thịt tuyết trắng toàn là thương tích, còn có những tên đàn ông kia hôn lên thân thể của bà, xé rách quần áo bà, tàn sát rong ruổi, người phụ nữ lại không ngừng thét lên, càng không ngừng mắng, cuối cùng đều hóa thành tiếng khóc, tiếng cầu xin vỡ vụn.
Trong giấc mơ kia, còn có một bé trai trốn trong tủ quần áo, trơ mắt nhìn tất cả xảy ra trước mắt, nước mắt càng không ngừng chảy xuống, mà cổ họng như mất đi tiếng kêu, nó nói không nên lời, cũng không phát ra tiếng.
Cảnh này quá quen, như thật sự đã xảy ra, nó là ai, đến cuối cùng nó là ai??
Vấn đề này luôn quanh quẩn trong đầu Yểu Ương Từ, mà người phụ nữ bị người ta tra tấn kia, người phụ nữ thuần khiết như hoa sen, lại lại làm nhục, cuối cùng là ai?
Vì sao tim mình lại đau như thế……
Hôm nay nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra trên người cô gái này, ở chỗ trống trong đầu Yểu Ương Từ như nhớ ra cái gì, nhưng mà dù nó cố gắng thế nào, đều không thấy rõ gương mặt gã đàn ông kia, nó chỉ nhớ tiếng cười càn rỡ như ma quỷ của hắn.
Không biết bị ai đụng vào, Yểu Ương Từ chật vật ngã xuống đất, nước mắt nhất thời chảy xuôi.
Mình là ai, đến cuối cùng mình là ai? Vì sao lại không hề muốn đứng dậy, vì sao?! Yểu Ương Từ thống khổ hỏi mình. Giấu đi khuôn mặt nhỏ nhắn trong bàn tay, lệ rơi đầy mặt.
Người phụ nữ kia nhất định rất quan trọng với nó, nếu không trái tim nó sẽ không đau đến thế, đau tận xương cốt, khắc cốt ghi tâm! Nó là ai, bà ấy là ai? Nó không cứu được bà ấy, nó trơ mắt nhìn bà bị tổn thương, thậm chí cuối cùng bị giết chết, nhưng mà nó lại không cứu được bà!
Như rơi vào một cái vực sâu đáng sợ, Yểu Ương Từ không thể đi được, đúng lúc này có một lực lớn tác động đến, có người kéo nó đứng dậy.
Là giọng nói lo lắng của Bắc Cung Khinh Trần: “Tiểu Từ, em làm sao vậy?”
Yểu Ương Từ chậm rãi quay đầu lại nhìn hắn, Bắc Cung Khinh Trần như uống một ngụm khí lạnh, vô cùng kinh ngạc, ngoài kinh ngạc, còn có thứ cảm xúc phức tạp chiếm cứ trong lòng hắn lúc này.
Bắc Cung Khinh Trần nhìn nó, hai mắt Yểu Ương Từ lúc này mở thật to, bên trong chứa nước mắt, lúc này nhìn vào, như biển khơi mênh mông xanh mượt, bên trong là bóng ma như tảo biển khẽ lay động, đau thương nhợt nhạt, không tiếng động từ từ chảy ra ngoài.
Ánh mắt yếu ớt kia, làm người ta không nhịn được thương tiếc yêu thương, hơn nữa đôi môi anh đào của nó khẽ chu ra, Bắc Cung Khinh Trần cảm thấy trái tim mình nhanh chóng bị hòa tan trong dáng vẻ của nó.
Cho đến bây giờ hắn thật không ngờ, luôn coi phụ nữ là đồ chơi mà hắn lại dễ dàng động lòng với một bé trai như vậy!!
Bắc Cung Khinh Trần nhìn nó, thì thào lẩm bẩm: “Tiểu Từ, ta nên làm sao với em bây giờ……”
Yểu Ương Từ nhìn thấy người đến là hắn, nhất thời tỉnh lại, nó nhớ người vừa mới sai bồi bàn đi làm chuyện kia chính là hắn, hắn giống như gã đàn ông trong giấc mơ kia, cũng là một ác ma!
“Buông ra!” Yểu Ương Từ hô to một tiếng, dùng sức gạt tay hắn ra, muốn chạy đi.
Người chủ trì phía sau còn cười hớ hớ tuyên bố nói: “Người thắng trò chơi lần này là Bắc Cung tiên sinh, Bắc Cung tiên sinh, xin nhận lấy phần quà cửa tiệm chuẩn bị cho ngài đêm nay, một phòng xa hoa và một đêm xuân như mộng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...