Mà tuyệt mỹ nam tử bị hắn đá một cước đêm đó, sau khi hắn trốn đi, hắn lại bị hắn ta mua lại. Không ngờ chạy một vòng, lại bị bắt về, đúng là vô cùng châm chọc làm sao! Yểu Ương Từ cười tự giễu.
Ngẩng đầu lên, Yểu Ương Từ thản nhiên nhìn người đàn ông trước mắt, cung kính nói: “Chủ nhân.”
Chàng trai cười lạnh một tiếng, dặn dò nói: “Quản gia, đem nó đến Lan Đình Các hầu hạ Lam tiểu thư trước đi.”
Bắc Cung Khinh Trần kinh ngạc nói: “Không ở cùng chỗ với những huyết nô khác à?”
Bắc Cung Mộ Duệ nhìn Yểu Ương Từ cúi đầu mặt không gợn sóng, hứng thú nói: “Vì là người quen cũ, tự nhiên muốn đặc biệt chiếu cố một chút.”
Thím Trầm và Bác sĩ Hứa ở bên cạnh nghe đến mồ hôi lạnh rơi, ai chẳng biết Lam tiểu thư kia xảo quyệt buông thả, động một chút là tóm người bên trút giận, mọi người đều sợ ở cạnh nàng, hầu hạ bên cạnh nàng lúc nào cũng có thể bị đánh phạt, đây là chiếu cố người quen cũ đó sao?
Trong lòng mọi người đều biết rõ.
Nhưng mà không ai dám nói gì.
Mặt Yểu Ương Từ không chút thay đổi, cứng ngắc nói: “Đã biết, chủ nhân.”
Bắc Cung Mộ Duệ đứng dậy, bước ra khỏi đại sảnh, khi đi sát qua người nó, Bắc Cung Mộ Duệ cười tà ác một tiếng: “Lúc này đây, ngươi còn có thể chạy trốn à? Ta nhớ ngươi đã trúng cổ, không uống thuốc định kỳ, rất dễ bị thối bụng nát ruột đó nha.”
Yểu Ương Từ vẫn mặt không thay đổi như cũ, cung kính nói: “Đã biết, chủ nhân.”
“Tự giải quyết cho tốt đi.” Bắc Cung Mộ Duệ nói xong phẩy tay áo bỏ đi.
Thật là một đứa trẻ bướng bỉnh không thú vị, sắc mặt Bắc Cung Mộ Duệ không vui, hừ nhẹ một tiếng.
Bắc Cung Khinh Trần nhìn dáng vẻ tức giận hiếm thấy của anh hai, ánh mắt có chút phức tạp.
Quản gia lập tức dặn dò Thím Trầm đưa Yểu Ương Từ đến Lan Đình Các, Thím Trầm có điểm không can tâm.
Những nơi như Lan Đình Các, làm bề dưới như họ luôn tránh được thì tránh.
Đi đến bên cạnh Yểu Ương Từ, Thím Trầm lạnh lùng nói: “Đi thôi.”
Yểu Ương Từ cúi đầu, không nhìn bất kỳ ai, không lên tiếng xoay người đi theo bà.
Bắc Cung Khinh Trần nhìn theo bóng hình gầy yếu của nó, vuốt cằm, đột nhiên, nở nụ cười nghiền ngẫm.
Yểu Ương Từ được sắp xếp vào một phòng nhỏ tối như mực, nhưng khiến nó có chút cao hứng là, dù rất rách nát, nhưng dù sao cũng chỉ có mình nó ở, tiện rất nhiều.
Yểu Ương Từ chỉ có hai bàn tay trắng, so với ăn mày còn bần cùng hơn, cũng không có hành lý phiền toái gì mà thu xếp, phòng tuy nhỏ, nhưng những đồ cần có đều đủ, miễn cho Yểu Ương Từ bớt rắc rối.
Sau khi dẫn nó đến, Thím Trầm liền lạnh lùng nói: “Lam tiểu thư khác với các chủ tử khác, mày có thể may mắn được hầu hạ cô ấy hay không, còn phải xem vào vận may của mày, nhớ sáng sớm mai đến Lan Đình Các chuẩn bị đồ rửa mặt, Làm tiểu thư có thói quen chạy bộ, sau khi chạy còn muốn một ly sữa tươi và trứng gà, phải nhớ kỹ. Có thể thông qua khảo nghiệm của Lam tiểu thư để giữ mình lại hay không thì tự mày nghĩ đi.” Đương nhiên, còn phải xem tâm tình của mụ yêu tinh đó nữa, nhưng thím Trần không nói ra.
Nhìn nó im lặng không lên tiếng, cúi đầu tầm thường, Thím Trầm sờ sờ cái mũi, cảm thấy không thú vị, liền xoay người rời đi.
Sau khi bà đi rồi, Yểu Ương Từ vẫn ngồi ngẩn ra trên giường.
Tất cả như đã qua một nửa cuộc đời, vì sao nó bỗng cảm thấy mỏi mệt như vậy? Vì sao lại cảm thấy cuộc đời mình không hề có hướng đi nào?
Nó nghĩ đến xuất thần, thế cho nên có người xuất hiện trước mặt nó cũng không phát hiện.
Thiếu gia cao quý kia khẽ cúi đầu, vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nó, cười vô sỉ nói: “Ta đã nói em là của ta. Ta đã cứu em, em muốn báo đáp ta thế nào?”
Yểu Ương Từ bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, hắn ta đã cứu nó, buông tha cho nó, đáng tiếc, nó lại bị mua trở lại.
Như thể số mệnh đã định, dù nó trốn như thế nào, cuối cùng vẫn vòng về chỗ cũ.
Nhìn tinh thần hắn hoảng hốt, Bắc Cung Khinh Trần nhẹ giọng nói: “Trăm ngàn lần phải nhớ kỹ, trong nhà này, không thuộc về chỗ của em thì không thể đi, cũng đừng tò mò, biết không?”
Bắc Cung Khinh Trần nhìn cái cổ mảnh khảnh trắng nõn của nó, không biết vì sao, máu toàn thân sôi trào, như có một loại dục vọng dâng lên.
Khẽ lúng túng quay đi, Bắc Cung Khinh Trần che dấu bằng tiếng nói nhẹ, nói tiếp: “Tóm lại, về sau em chính là đồ chơi của ta, về sau bổn thiếu gia nói gì, em sẽ làm cái đó, hiểu chưa?”
Yểu Ương Từ mê mang gật đầu nói: “Đã hiểu.”
Hắn ta là ông chủ, còn nó chẳng là gì, kẻ đầy tớ phải nghe lời chủ nhân nói, không phải sao?
Bắc Cung Khinh Trần lập tức nói: “Nếu hiểu rồi, bổn thiếu gia bây giờ muốn ra ngoài chơi, em cũng theo ta đi.”
“Gì?” Lần này, đổi lại Yểu Ương Từ ngây ngẩn cả người.
Dù vô cùng bất đắc dĩ, nhưng mà, hắn ta là thiếu gia, nó là người hầu, hắn ta nói cái gì, nó đều phải làm theo.
Cho nên Yểu Ương Từ vẫn đi theo hắn ra khỏi nhà cũ, hai người đi trong nhà cũ, dọc đường đi gặp được rất nhiều cô gái xinh đẹp, Yểu Ương Từ thật thấy chút kỳ quái.
Bắc Cung Khinh Trần thấy nó nghi hoặc, cười nói: “Những cô gái đó, là chuẩn bị cho tộc trưởng mới, làm hậu tuyển tân nương. Thế nào, Tiểu Từ? Sau khi em lớn lên có muốn cưới một cô vợ xinh đẹp không? May mà ta không phải anh hai, nếu không sẽ bị một đống cô gái vây quanh mỗi ngày, còn không phiền chết à, ta mà thích thì ra ngoài tìm vài cô gái thú vị, uống ít rượu, đàn hát, khiêu vũ, sau đó.. hắc hắc…” Bắc Cung Khinh Trần nheo mày cười gian.
Yểu Ương Từ khẽ coi thường, cuối cùng đây có phải tấm đệm tốt nhất không?
Nhìn qua, tính tình và vẻ ngoài của tam thiếu gia này y như nhau, ngả ngớn phong lưu, là điển hình của công tử ăn chơi.
Nhưng dáng vẻ của hắn tuấn mỹ phi phàm, có một loại mị hoặc làm người ta say mê, tuy hắn không có khí vương giả và uy nghiêm trời sinh như anh trai hắn, nhưng lại khiến người ta thấy rất dễ gần.
Nụ cười của hắn rực rỡ như hoa, khóe mắt hơi hơi cong lên, như một loại hồ ly tuấn mỹ.
Yểu Ương Từ nhìn đến sợ run.
Bắc Cung Khinh Trần đến gần mặt nó, bỗng nở một nụ cười thật to, hắc hắc nói: “Thế nào, có phải cảm thấy ta rất đẹp trai không, cho nên yêu ta?”
Yểu Ương Từ cúi đầu mặt không đổi sắc nói: “Tam thiếu gia không cần lo lắng, tôi biết mình có thân phận gì, sẽ không si tâm vọng tưởng. Huống chi, tam thiếu gia chắc đã quên, tôi là con trai, làm sao có thể nhìn trộm tam thiếu gia tuấn mỹ chứ?”
“Hắc hắc……” Bắc Cung Khinh Trần cười xấu hổ, sau đó cao hứng nói: “Tóm lại, em không bị anh hai biến thành huyết nô đã là một chuyện đáng vui rồi, bây giờ chúng ta ra ngoài chúc mừng đi.”
“Huyết nô?” Lại là huyết nô? Nó như nghe thấy cái tên này đã vài lần. Hơn nữa bọn họ từng nói nó là huyết nô, nhưng mà đến cuối cùng huyết nô là gì? Huyết nô phải làm gì sao? Hay là—
Nhớ đến đêm đó nhìn thấy khóe miệng chàng trai kia như mang theo máu, hai mắt nó híp lại, loáng thoáng hiểu được… nhưng lại không chắc chắn.
Yểu Ương Từ khẽ ngẩng đầu nhìn Bắc Cung Khinh Trần, thờ ơ hỏi: “Tam thiếu gia, cuối cùng huyết nô là gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...