Nhìn dáng vẻ thừ người của đối phương há mồm trợn mắt, biết mình lại dọa bọn họ, nhất thời cười tự giễu trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn mặt không gợn sóng như cũ, yên lặng như một con rối gỗ mà thôi.
Một con rối gỗ để người ta thưởng thức. Sau khi hắn tỉnh lại từ một cơn ác mộng dài đáng sợ, hắn liền như một cái xác không hồn.
Hắn không biết mình là ai, hắn quên tất cả, trong đầu hắn trống rỗng.
Làm lại một lần nữa, hắn tự ình một cái tên, Yểu Ương Từ. Không biết vì sao, rõ ràng không nhớ nổi thứ gì, nhưng trong đầu vẫn còn sót lại hình dáng món đồ gốm mỹ nhân thanh lệ xinh đẹp.
Trước kia chắc là hắn rất thích gốm sứ, cho nên, hắn gọi mình là Yểu Ương Từ (món đồ gốm giữa chốn mịt mù). Giai kì bất khả tái, phong vũ yểu như niên (ngày cưới không thể trở lại, mưa gió mịt mù như năm tháng). Chưa đầy một tháng, hắn đã bị mất tất cả về chính bản thân mình.
Tên, chẳng qua chỉ là một tiếng gọi, không phải sao?
Không biết vì sao, hắn luôn tự nhắc nhở mình phải chạy trốn, không ngừng mà trốn, lánh đi thật xa, giống như có người luôn luôn tìm kiếm hắn.
Tuy vừa rồi hắn ngẩng đầu lên thản nhiên nhìn qua mọi người, nhưng hắn biết người đàn ông dịu dàng nho nhã kia chính là bác sĩ Hứa có giọng nói làm lòng người yên ổn. Mà một thân áo hồng cách đó không xa, dáng vẻ hơi mập, người phụ nữ nhìn qua nhanh nhẹn và khôn khéo, nhất định là thím Trầm.
Thím Trầm lén lút nhìn hắn một cái, bóp méo miệng, khinh thường nói: “Quá xấu.”
Nghe xong, nét mặt của hắn cứng đờ, nhưng mà, càng nhiều hơn là tê dại.
Từ khi hắn tỉnh lại, nghe được nhiều nhất, không phải là những lời này sao? Xấu xí, quái vật……
Bác sĩ Hứa vội vàng giải thích nói: “Không có không có, tuyệt đối không xấu, chỉ là rất đặc biệt.” Bác sĩ Hứa ôn hòa chớp mắt với hắn, hắn cảm thấy lòng bối rối, an tâm đi rất nhiều.
Thím Trầm không muốn nghe bọn họ nói chuyện, sốt ruột nói: “Nhanh lên nhanh lên, quản gia Phương Đông vừa nói, chúng ta dẫn nó ra ngoài để nhị thiếu gia nhìn thử.”
“Dạ Đế đại nhân cũng đến đây sao?” Bác sĩ Hứa khẽ nghi hoặc.
“Ừ.” Thím Trầm nói xong liền giẫm giày cao gót đi ra ngoài.
Bác sĩ Hứa hòa ái dễ gần nhìn hắn, hỏi hắn: “Em tên là gì?”
Yểu Ương Từ khẽ ngẩn người, lắc đầu nói: “Tôi không biết, tôi không nhớ mình là ai, cũng không biết mình gọi là gì.”
Bác sĩ Hứa nghe xong, trong mắt hiện lên một tia thương tiếc, ôm hắn một cái, thì thào lẩm bẩm: “Đứa bé đáng thương.”
Hắn được bác sĩ Hứa thay một bộ quần áo của bé trai, một khắc khi hắn mặc vào kia, nhìn qua tinh xảo tuyệt mỹ, giống như một mỹ nhân Trung cổ, à không, là mĩ nam.
Nhìn bề ngoài của hắn, tất cả mọi người đều cho rằng hắn là một bé trai, hơn nữa vẻ mặt và động tác của hắn cũng quả thật như thế.
Như thể tất thảy đều không chỗ nào không ổn.
Yểu Ương Từ cúi đầu được Bác sĩ Hứa đưa ra ngoài, đi vào một đại sảnh cổ xưa, vừa vào cửa, đã cảm thấy hai ánh mắt khác thường đánh giá, một ánh mắt lạnh thấu xương, một ánh mắt nghiền ngẫm.
“Ngẩng đầu lên để ta xem.” Một giọng nam lười biếng như sư tử từ từ vang lên.
Hắn nghe lời biết điều ngẩng đầu lên, hai mắt màu ngọc bích như chứa sương mù mênh mông, vừa vặn đúng mực, lẳng lặng nhìn hai chàng trai trước mắt.
Khi Yểu Ương Từ nhìn thấy một chàng trai mang theo khóe miệng ác ma đánh giá hắn, ánh mắt nhất thời mở càng lớn, càng ngày càng trống rỗng.
Trong đầu lại bắt đầu hiện lên tất cả mọi chuyện xảy ra không lâu lúc trước, ánh sáng trong hai mắt ngày càng ảm đạm. Hắn lúc này, trong lòng là một mảnh nước lặng, không còn gợn sóng.
Yểu Ương Từ còn chưa kịp kinh ngạc, chàng trai cao quý ngồi ở chỗ kia cũng dùng ánh mắt trong vắt nhưng lạnh lùng nhìn hắn, thản nhiên nói: “Tiểu Từ, đã lâu không gặp. Ngươi cho là mình thoát được sao?”
Không cần phải nói, sắc mặt hắn nhất thời tái đi, như thất lễ, ngay cả Bắc Cung Khinh Trần ở bên cũng mở to hai mắt, tất cả bên trong là ngạc nhiên.
Yểu Ương Từ khiếp sợ nhìn người đàn ông đẹp đẽ cao quý ngồi trên ghế, chỉ vì lời nói hắn ta vừa nói. Chiếc miệng nhỏ nhắn đỏ hồng hơi mở hé, Yểu Ương Từ không ngờ, tuyệt sắc mĩ nam tối hôm nọ, lại chính là hắn!!
Người đàn ông trước mắt này đã mua mình!
Mà Bắc Cung Khinh Trần khẽ nghiêng đầu nhìn anh trai mình, nhìn nét mặt anh hai bình tĩnh uống trà, hắn không thể đoán ra nổi, thì ra đêm đó ngoài hắn ta, nó cũng gặp được anh hai!
Không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, Bắc Cung Khinh Trần chỉ có thể thu ánh mắt lại, nhíu mày, mím môi, cúi đầu nhìn thẳng vào hai người, nhưng mà, trái lại không nhìn ra điều gì cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...