“Đây là cái gì?” Yểu Ương Từ nhìn tập văn kiện trước mắt, những chữ viết rõ ràng phía trên làm nàng không thể tưởng tượng nổi.
“Khế ước kết hôn. Mà em cần phải ký tên lên trên.” Giọng người đàn ông lạnh lùng không chút để ý, tựa như ký hay không ký là quyết định của hắn, mà nàng, căn bản không có con đường mà lựa chọn.
Yểu Ương Từ nhìn tập văn kiện này, đột nhiên xả ra một nụ cười thê lương, trong lòng là thấu hiểu và lạnh buốt.
“Vì sao?” Dù biết rất rõ đáp án, dù căn bản không muốn mở miệng, nhưng vẫn có chút không cam lòng giãy giụa lần cuối cùng.
“Tôi muốn kết hôn với em.” Bắc Cung Mộ Duệ lạnh lùng nói ra kết quả hắn muốn.
Sở dĩ làm khế ước kết hôn, là do kết hôn không phải vì tình yêu, mà là vì một mục đích khác, để đạt được điều hắn muốn. Cho nên, không phải giấy kết hôn, mà là khế ước.
Từ từ in đầu ngón tay thoáng lạnh lên trang giấy kia, lạnh đến tận máu, nhưng người không liên quan lại không thể nào nhận ra, Yểu Ương Từ thản nhiên nói: “Nói thẳng đi, tôi không thích quanh co lòng vòng, tôi sẽ không cho là anh thích tôi hay yêu tôi, anh chỉ cần nói cho tôi biết, anh muốn cái gì?”
Bắc Cung Mộ Duệ không mang theo chút cảm tình nói: “Đêm tân hôn, máu xử nữ của em. Sau khi hoàn thành, tôi sẽ trả lại giấy bán thân cho em, còn giải trùng cổ dược, em sẽ có tự do và năm trăm nghìn đô la ột cuộc sống mới.”
Khóe miệng Yểu Ương Từ nở nụ cười tuyệt mỹ giống như có hoa lệ gấm vóc bao quanh, ẩn giấu toan tính không muốn cho người khác biết, nhưng dưới vẻ đẹp kiều diễm này, chỉ còn là một mảnh suy ngẫm lạnh giá.
“Chỉ cần thế thôi sao?” Yểu Ương Từ làm ra vẻ mặt lạnh lùng như ánh trăng, thật lâu sau, nàng mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về người đàn ông máu lạnh tàn nhẫn như Satan ở đối diện kia, bỗng cười tà ác, Yểu Ương Từ hờ hững nói: “Nếu chỉ cần cơ thể của tôi, thế thì, có phải, cho ai cũng giống nhau? Vậy……” Nhìn nét mặt hắn càng ngày càng xanh mét, càng ngày càng lo lắng, Yểu Ương Từ có loại khoái cảm được trả thù, nhưng nàng biết, dù kết quả như thế nào, nàng vẫn nói tiếp, “Tôi đồng ý yêu cầu của anh, nhưng, tôi muốn gả em trai Bắc Cung Khinh Trần của anh. Tôi muốn, là đêm tân hôn cùng Bắc Cung Khinh Trần thiếu gia, đêm xuân cảnh đẹp. Nếu không, cho dù cho tôi có tự do, cho dù cho tôi năm trăm nghìn, tôi cũng sẽ không đồng ý.”
Năm trăm nghìn sao? Nhớ lại tất cả, năm trăm nghìn kia với nàng mà nói, không đáng một đồng.
Từng có người vì muốn làm nàng vui mà đã mua đủ loại trang viên hoa lavender và hoa hướng dương cho nàng.
Từng có người vì muốn lấy nàng mà tặng cho nàng chiếc nhẫn nạm đá quý hàng tỉ đô.
Từng có người vì nàng mà sưu tập bao nhiêu bức gốm sứ mỹ nhân động lòng người cả thế giới.
Những thứ này, chỉ vì nàng thích, hoặc là để nàng thích, nhưng, nàng đều không hề động lòng.
Chỉ vì, ở một khắc cha mẹ nàng chết di, những thứ giá trị kia cũng chết…, khi mất đi người thân yêu nhất, khi đã nhìn thấu tính người, với nàng mà nói, tất cả đều không còn quan trọng.
Tự do…… Đã bao lâu rồi nàng không biết đến hai từ đó? Lông mi hơi rủ xuống, giống như cánh ve chớp, nàng đã sớm quên rồi.
Nàng muốn cho hắn nếm thử, khi hắn vì để sống sót mà kết hôn với em gái của nàng chính là lúc đau đớn và tra tấn, nàng muốn cho hắn hiểu, nàng không yêu hắn, không phải nàng không thể thiếu hắn.
Bắc Cung Mộ Duệ nhìn người con gái thuộc loại khát máu trước mắt này, nhìn dấu vết nơi xương quai xanh tinh tế của nàng, nơi đó từng chảy ra vị máu tươi đẹp nhất thế gian, Đôi mắt chim ưng híp lại, thật lâu sau, hắn nhíu mày cười: “Được, tôi đồng ý với em. Hôn lễ, ở ba ngày sau. Tôi nghĩ chú ba, cũng không để ý việc tùy tiện kết hôn với một cô gái, dù sao, ngủ với người con gái đó, là cứu được toàn bộ gia tộc, không phải sao?”
Nàng không phải muốn chịu đau đó ư? Nàng chẳng phải muốn đấu cùng hắn à? Vậy thì, hắn sẽ nhìn xem, đến cuối cùng, trong hai người, rốt cuộc là ai sẽ bị thương trước.
Nàng, chẳng qua chỉ là một con rối hắn nuôi nhốt ra mà thôi.
Mục đích của con rối, đó là lấy lòng người khác.
Môi Yểu Ương Từ trắng bệch, tình yêu thế gian, vốn nên tình cờ gặp gỡ một người, trong lúc sóng mắt lưu chuyển, nụ cười lan ra, hai người thầm động lòng, trái tim cùng chấp nhận.
“Cho dù…… người phụ nữ kia từng là con nuôi của anh hắn?” Yểu Ương Từ cười đến tuyệt mỹ, đây là kết quả hắn muốn, không phải sao?
Đáng tiếc giữa bọn họ, cho dù hữu duyên, cũng chỉ là nghiệt duyên.
Nếu, đời người không có lần gặp đầu tiên, thì thật tốt.
Hắn vẫn là ám dạ chi vương (vua bóng đêm) oai phong lẫm liệt kia.
Nàng vẫn là tuyệt đại giai nhân bị vứt bỏ đó.
Không có bắt đầu, không có kết thúc, không thiếu nợ nhau, thì thật tốt.
Người đàn ông đột nhiên lại gần nàng, dán vào bên tai nàng, hơi thở ấm áp phả vào mặt, lòng tê dại, nhưng lại gột rửa tầng tầng rung động.
Ánh mắt hắn lạnh như băng, môi mỏng khêu gợi lặng lẽ phun ra vài chữ tuyệt tình: “Biết không Tiểu Từ? Em là tác phẩm đắc ý nhất kiếp này của tôi. Mà ba ngày sau, tôi sẽ giúp em bán đi.”
Yểu Ương Từ cười xán lạn như hoa, có lẽ, cuối cùng của số mệnh, chính là phá đi cảnh trong mơ hoàn mỹ kia, để đôi bên cùng nhìn thấy vết thương của nhau, máu chảy không ngừng.
“Đã rõ thưa cha, xin tuân theo lời cha sắp đặt.”
Giọng của nàng rất nhẹ, nhẹ như mây bay, bay không dừng, cũng là một loại chí mạng.
Bắc Cung Mộ Duệ hầu như bị bại trận.
Trong đôi mắt đỏ như máu của Yểu Ương Từ, dần dần nhớ lại quãng thời gian hai người dây dưa tới lui không rõ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...