Mật Thám Thiếu Niên


Chơi một lát, nhìn thấy nó bị dọa đến kinh vừa sợ, sắc mặt nhợt nhạt, đôi môi xanh ngắt, không có huyết sắc, mắt mở thật to, lại trống rỗng vô hồn, Bắc Cung Mộ Duệ xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, cảm xúc thật tốt, đột nhiên nói: “Nhóc con, ngươi muốn sống hay muốn chết?”
Nghe câu hỏi của Bắc Cung Mộ Duệ, nó sợ sệt, cười khổ một tiếng, thỏa hiệp nói: “Tôi muốn sống.” Hắn ta thật sự muốn giết hắn sao? Nếu thật sự là như vậy, vậy thì, thản nhiên đón nhận đi, Yểu Ương Từ từ từ nhắm hai mắt lại.
“Vậy thì……” Không ngờ, Bắc Cung Mộ Duệ lại thản nhiên nói: “Nói cho ta biết tên ngươi gì? Ta sẽ tha thứ cho ý đồ muốn chạy trốn của ngươi.”
Bắc Cung Mộ Duệ vốn tưởng đó là một vấn đề rất bình thường, không ngờ, tên nhóc trong tay nghe hắn nói xong, mắt càng ngày càng trầm, cuối cùng ảm đạm không ánh sáng.
Sau khi im lặng một lúc lâu, nó ấp úng nói: “Tôi không biết, tôi không biết mình là ai, tôi gọi là gì.”
Ngay cả cái tên Yểu Ương Từ này, cũng là hắn tự đặt ình.

“Tốt lắm,” Trong mắt Bắc Cung Mộ Duệ hiện lên một tia thương tiếc khó hiểu, cuối cùng bá đạo tuyên bố nói: “Ngươi là huyết nô của ta, từ nay về sau, ngươi sẽ là Tiểu Từ, là người của ta. Rõ chưa?”
Tiểu Từ…… Tên này như đã từng quen biết, như thật lâu thật lâu lúc trước, cũng có một người gọi hắn như thế.
Nhưng mà khiến Yểu Ương Từ kinh ngạc vạn phần là, làm sao hắn ta biết tên hắn là Yểu Ương Từ? Lại gọi hắn bằng một cái tên trùng hợp như thế.
Thần giao cách cảm tâm linh tương thông? Khi câu này xuất hiện trong đầu Yểu Ương Từ, hai má Yểu Ương Từ nhất thời đỏ như áng mây, xấu hổ không thôi.
Hắn là đàn ông, làm sao có thể thẹn thùng với một người đàn ông khác chứ?!
Ôm đầu đau đớn, Tiểu Từ bỗng ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng, bên trong là luống cuống xen lẫn thống khổ, thần sắc phức tạp này khiến Bắc Cung Mộ Duệ ngẩn ra, có chút phiền lòng, không khí rất kỳ quái.

Lam Tự Đình không muốn mình bị bỏ quên, vội vàng nói: “Đại nhân, thời gian không còn sớm nữa, lễ tế đã bắt đầu rồi. Chúng ta đi thôi.”
Khi Bắc Cung Mộ Duệ hoảng sợ, Tiểu Từ bỗng dùng hết sức nâng chân lên, đá vào chỗ nhược điểm của hạ thân hắn một cái! Không lưu tình chút nào!
Thân thể này tuy gầy yếu nhỏ bé, nhưng lực lại rất lớn, một chiêu chí mạng!
Bắc Cung Mộ Duệ vừa mới thất thần, không ngờ nó lại đá hắn, đúng vào tử huyệt của hắn! Không phát hiện kịp thời, nhất thời đau đến toàn thân co rút, hai tay buông lỏng, Yểu Ương Từ ngã xuống, mà Bắc Cung Mộ Duệ đau đớn dùng hai tay che hạ thân, dù không đến mức giơ chân lên, nhưng cũng đau đến cúi người xuống, sắc mặt Bắc Cung Mộ Duệ xanh mét, trên trán chảy mồ hôi đầm đìa.
Đang muốn nhịn đau giáo huấn thằng nhóc kia, kết quả quay đầu xoay người đã thấy người vừa mới ngã không thấy bóng dáng đâu nữa!
Bắc Cung Mộ Duệ đau đến chết đi sống lại, ôm chỗ đau hung tợn tuyên thệ nói: “Dù ngươi có chạy trốn thế nào, cuối cùng có một ngày ta sẽ bắt ngươi trở lại!”
Yểu Ương Từ nhân lúc hắn không để ý, như ngã lăn ra chạy trốn.
Cho đến khi rời xa tất cả thị phi, hắn chỉ thầm muốn biết mình là ai, hoặc là có thể sống một cuộc đời bình lặng, lại không ngờ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui