Thấy chuyện tốt bị phá hỏng, tâm tình cô gái vô cùng tồi tệ, còn đứa bé kia lại dám tỏ vẻ chán ghét qua ánh mắt, vốn Bắc Cung Mộ Duệ chắc chắn xoay người rời đi không chút lưu luyến, đáng tiếc, giờ phút này hắn lại muốn lợi dụng một đứa trẻ không biết tốt xấu trong tay để trêu ghẹo nàng, Bắc Cung Mộ Duệ nở ra nụ cười điên đảo chúng sinh, nhẹ giọng trấn an người con gái bi thương: “Đừng nóng giận, em yêu, chúng ta sẽ lập tức biến nó thành bữa ăn được không?” Trong mắt mỹ nam hiện lên ánh sáng tà ác, như là bắt đầu sắm vai một nhân vật cương thi.
Đầu lưỡi linh hoạt hơi vươn đến, khóe miệng cong lên, dáng vẻ như sắp ăn cơm.
Yểu Ương Từ nhỏ bé trên tay hắn lúc này như một con sơn dương nhỏ chờ làm thịt, chỉ mặc một chiếc áo khoác rách nát không ngừng run rẩy trong gió lạnh, Bắc Cung Mộ Duệ giữ lấy hai vai gầy yếu của hắn, trong lòng thấy kỳ quái, nó quá nhẹ. Xách nó đến trước mắt mình, vẻ mặt xa xôi, ánh mắt trong suốt lạnh lùng đánh giá tên nhóc kỳ quái trước mặt này.
Mái tóc bạch kim, đôi mắt xanh thẳm trong suốt như ngọc lưu ly, lúc này lại gợn sóng từng trận, càng không ngừng tỏa ra bốn phía, lông ni đen dài, vì nhìn hắn mà chớp chớp, chiếc mũi xinh đẹp, môi anh đào đỏ hồng, tay chân mảnh khảnh, dáng vẻ nhìn qua khá thú vị!
Gương mặt đẹp đến tinh xảo như thế, nhìn qua, như một con búp bê hoa mỹ lộng lẫy, hẳn là một cô bé, nhưng mà nhìn dáng vẻ nó bẩn thỉu, còn có ánh mắt bướng bỉnh, lại có chút không chắc chắn, khóe miệng gợi lên một nụ cười tà ác, nhưng ánh mắt vẫn trong suốt vô tội, Yểu Ương Từ còn chưa phản ứng, ngực đã bị móng vuốt sói của hắn nhào đến! Bắc Cung Mộ Duệ trực tiếp để hai tay lên ngực hắn, mờ ám sờ lại sờ, cảm giác lại cảm giác, nhưng vẫn bằng phẳng như thế, là bé trai không khác, Bắc Cung Mộ Duệ tuy nghi hoặc, nhưng vẫn hiểu được, nó đúng là một bé trai.
Không biết cuối cùng mình thất vọng cái gì, Bắc Cung Mộ Duệ nhìn hai tay mình, có chút hơi hơi phiền muộn.
Dù thân thể nó rất mềm mại, vừa rồi nếu không phải khống chế được, hắn đã không nhịn được cho tay xuống hạ thân nó tìm hiểu.
Hai má Yểu Ương Từ đỏ bừng, trong ánh mắt xấu hổ đánh giá hắn ta, người đàn ông này, sao hắn ta lại không hề cảm thấy hổ thẹn chứ, lại còn không ngừng sờ ngực nó nữa!
Yểu Ương Từ đột nhiên rất muốn chém đứt hai tay gã này.
“Sắc lang!” Yểu Ương Từ mắng. Lập tức dùng sức giãy giụa, đầu tiên bị hắn đe dọa, tiếp theo lại bị hắn đùa giỡn, trong bóng đêm, Yểu Ương Từ không nhìn rõ khuôn mặt của hắn, hắn không sợ hãi người đàn ông ma quỷ này, hắn còn chán ghét tên sắc lang này!
“Làn da thật trắng thật mềm, dáng vẻ cũng tốt, nhưng cơ thể quá gầy. Nhưng nhìn qua,” Bắc Cung Mộ Duệ cố ý gật đầu nghiêm túc tổng kết nói: “Dáng vẻ ăn rất ngon!”
Lam Tự Đình là người thông minh, nhất thời hiểu ra chủ tử của mình đang chơi trò gì, ra vẻ như đồng ý lời hắn, dáng vẻ dữ tợn khát máu, như là tân nương cương thi bản hiện đại.
Nghe lời hắn nói, bị nắm trong tay tên thiếu niên cười ngất kia, nó hung tợn cắn môi dưới, lại nhìn người phụ nữ xinh đẹp động lòng người vừa làm bậy lại có tâm địa rắn rết kia, nói ở trong lòng, nếu hôm nay hắn có thể sống, ngày khác nhất định hắn sẽ biến mụ kia thành tân nương cương thi thịt kho tàu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...