Yểu Ương Từ bước vào trong bóng đêm, vẫn sờ soạng đi tới, một hồi lâu, cuối cùng chạy ra mặt sau nhà cổ, nghĩ cuối cùng mình cũng chạy thoát, lại không nhìn ra cách đó không xa có một quan tài đột ngột hạ xuống.
Dừng lại nghỉ một chút, không ngờ, lòng vừa mới treo ngược lên còn chưa rơi xuống đất, lúc này lại trơ mắt nhìn trong quan tài kia có một người đi ra… Không, lúc này hắn không dám chắc chắn đó là một người, nhưng…. Nhìn sinh vật kia đứng lên, toàn thân phát ra ánh sáng lấp lánh, hắn khó khăn nuốt nước miếng.
Cảm thấy mình vô cùng xấu xí, giờ phút Yểu Ương Từ nhìn người đàn ông kia, như là thần tiên rơi xuống từ bầu trời.
Trời ơi! Người đàn ông này quá đẹp! Tuyệt sắc khuynh thành, điên đảo chúng sinh!
Yểu Ương Từ sợ hãi nhìn sắc đẹp dụ hoặc đã giảm bớt đi rất nhiều ở dưới ánh trăng kia, đầu nhỏ hơn ngước lên ngơ ngác nhìn hắn.
Người mặc áo dài tuyệt đẹp màu lụa như trăng non, khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm, mê hoặc lòng người, lông mày đen dày tuấn tú, hai mắt tối hẹp dài trong vắt lạnh lung, lộ ra màu bạc ma quỷ, dưới ánh trăng, hắn miễn cưỡng đảo mắt, nhất thời ánh sáng như trân châu trơn bóng di động, phát sáng như ngọc. Chiếc mũi cao kiêu ngạo, môi mỏng thờ ơ mím lại. cả người nhìn qua cao quý dị thường, khí thế phi phàm!
Xinh đẹp quỷ mị như huyết liên dục hỏa trùng sinh làm kinh sợ lòng người!
Giây tiếp theo, Yểu Ương Từ cuối cùng cũng suy đoán, làm sao một mỹ nam tuyệt thế vô song như thế lại có thể đi ra từ trong quan tài chứ!
Sắc mặt tái đi, trời ơi, hắn nhìn thấy cái gì, một tuyệt sắc mỹ nam đi ra từ trong qua tài, môi đỏ rực, khóe miệng như còn mang theo vết máu tươi đẹp lóa mắt, mà trong quan tài kia, lại phát ra tiếng kêu vô cùng đau đớn, toàn thân hắn rung lên, hình như hắn đã xông vào nơi không nên đến, hình như hắn đã quấy rầy người ta làm chuyện tốt…
Chân nhón như mèo, hắn xoay người chuẩn bị chạy trốn, nhưng đã bị chủ nhân ở đây phát hiện ra.
Chẳng qua đã không kịp rồi, như một cơn gió đánh úp lại, chàng trai ở phía sau hắn bỗng nhấc hắn lên.
Nhìn dáng vẻ hắn sợ hãi rụt rè, Bắc Cung Mộ Duệ cảm thấy có chút buồn cười, chẳng lẽ đứa bé này thực sự coi hắn là ma cà rồng hay cương thi sao? Hắn chẳng qua là bị lão tộc trưởng chọn cô dâu à đến đây, bốn về vắng lặng, những người phụ nữ kia xuất tất cả các chiêu thức để câu dẫn hắn, chủ động hôn hắn một lúc lâu, Bắc Cung Mộ Duệ là người đàn ông bình thường, đương nhiên không chịu nổi dụ hoặc, hai thanh củi khô bốc cháy, xung quanh lại không tìm thấy nơi hoan ái mua vui, cho nên đành phải mượn quan tài hắn chuẩn bị ình kia, không ngờ, tế điện hôm nay bận rộn như thế, mà còn có người đi qua! Còn cho hắn là cái loại sinh vật không tên kia! Nhìn quan tài, lại nhìn áo dài hắn mặc cho buổi tế điện hôm nay, cũng khó trách người ta suy nghĩ nhiều.
Đúng là sáng ý, nó nghĩ bây giờ là thời đại gì, mà lại cho hắn là cương thi?!
Bắc Cung Mộ Duệ quyết định trêu chọc hắn.
Dù sao lễ tế còn cần một thời gian nữa, hắn có thể sau khi tìm niềm vui, rồi vào cũng không muộn. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ vội vàng chạy trốn của nó, dáng người nhỏ gầy, chắc là một trong những huyết nô mà quản gia Phương Đông nói đưa đến hôm nay.
Lúc này, từ trong quan tài có một người phụ nữ nhô đầu ra, toàn thân như trần trụi, không một tấc vải, nhìn bên này, nũng nịu hỏi: “Đại nhân, làm sao vậy?”
Thật là, vất vả lắm mới câu dẫn được Dạ Đế đại nhân, vất vả lắm mới để hắn yêu nàng, để nàng có thể trổ hết tài năng dưới vai trò cô dâu mới kia, không ngờ, lại bị người ta phá! Lam Tự Đình căm giận bất bình nói trong lòng. Chờ nàng biết là ai phá hỏng kế hoạch của nàng, nàng nhất định sẽ phá hủy kẻ đó!
Cho nên, khi ánh mắt Lam Tự Đình rơi xuống trên người Yểu Ương Từ nhỏ gầy kia, nói không nên lời ác độc!
Nhìn thấy người phụ nữ trần trụi cả người, nhớ lại tiếng rên như thống khổ lại như sung sướng kia, thì ra là hắn tưởng thống khổ, nhưng trong mắt người ta lại là một loại sung sướng như tiên! Trong mắt Yểu Ương Từ hiện lên một tia chán ghét, dù bọn họ là người hay là sinh vật gì, không ngờ, lại vụng trộm ở chỗ này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...