Mật Thám Thiếu Niên


Nhìn hắn, Nguyệt Thập Nhất nở nụ cười. Tiếng cười nhẹ như tơ, như tiếng gió đêm, tan nát cõi lòng, làm người ta thấy thật êm tai.
“Blair, anh biết không? Cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ sẽ chạy trốn. “ Nguyệt Thập Nhất cúi đầu lẩm bẩm nói.
Nàng hô một tiếng ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, tuyệt nhiên nói: “Nhiều năm như vậy, chúng ta cũng nên biết rõ. Khế ước lúc trước tuy đã bị tôi phá, nhưng bây giờ anh có thể lấy mạng tôi, hay là linh hồn tôi cũng được. Ra tay đi?”
“Em…… “ Blair nhìn người phụ nữ quật cường này, người phụ nữ mãi mãi sẽ không cúi đầu trước bất kỳ ai, thật sự không đáng yêu.
Rõ ràng là cỏ dại yếu đuối trên núi kia, lại cố tình kiên cường trên vách đá, trải qua mưa gió vẫn không đổ, bởi vì rễ của nàng, đã chôn sâu trong nham thạch cứng rắn kia.
Nàng cho rằng hắn thật sự muốn linh hồn nàng cho nên mới tìm nàng nhiều năm như thế sao?
Quật cường mím môi, Blair lạnh lùng nói: “Lúc trước vì sao lại bỏ đi? Tôi muốn một lý do. “
Rõ ràng đã hình thành hận với nàng, hai người cao hứng uống rượu chúc mừng, đó là lần đầu tiên hắn phóng túng uống rượu cùng một con người như thế, hay là đối tượng khế ước của hắn, hắn đi theo nàng suốt ba năm, đứng bên cạnh bảo vệ nàng, chăm sóc nàng, cứu nàng từ trong nguy hiểm, giúp nàng hoàn thành giấc mộng kia từng bước một, chính là báo thù rửa hận, tìm ra người trong tộc lúc trước đã hại cha mẹ nàng, cũng muốn giết chết nàng, hỏa thiêu cả nhà nàng, hơn nữa còn để cho tên kia phải trả cái giá thật lớn. Theo khế ước, sau đêm đó, hắn sẽ lấy đi linh hồn của nàng, làm kết cục cuối cùng.

Thật ra chính hắn cũng không biết, rốt cuộc là vì khế ước mà giúp nàng bảo vệ nàng chăm sóc nàng, hay là vì nguyên nhân khác……
Đêm đó uống rượu, nhìn bầu trời đêm lần đầu tiên nàng vui sướng mỉm cười, cảm thấy nụ cười của nàng vô cùng động lòng người cực kỳ chói mắt, làm cho hắn nhìn đến đui mù.
Hắn luôn luôn lãnh huyết vô tình, nhịn không được động lòng với một cô gái loài người.
Một ác ma, dưới ánh trăng trong một đêm tuyệt vời, hôn lên môi một cô gái loài người.
Càng buồn cười là, hắn lại không hề hối hận, ngược lại, hắn còn trầm mê trong hương vị tuyệt vời của nàng. Càng không thể vãn hồi.
Đêm hôm đó, bọn họ cùng nhau xuống địa ngục, bọn họ phạm phải tội không thể tha thứ. Nhưng, thân là ác ma, hắn không hề hối hận, thậm chí sau nhiều năm như thế, vẫn nhớ mãi không quên, vẫn tìm nàng.
Khi ngày thứ hai tỉnh lại không thấy bóng nàng đâu, ban đầu là vô cùng phẫn nộ, tuyên bố muốn giam cầm linh hồn nàng lại rửa sạch một ngày vũ nhục kia. Nhưng lâu như vậy, theo thời gian càng ngày càng dài, ở giữa dòng thời gian, hận ý và tức giận của hắn ngày càng nhạt đi, dần dà, hắn lại càng nhớ nàng.
Rốt cuộc thì khi nào, một ác ma lại cảm thấy cuộc sống cũng khổ sở như con người.
“Chúng ta không có kết quả không phải sao?” Nguyệt Thập Nhất cười thê mỹ, “Anh là ác ma, mà tôi, là người thừa kế tộc diệt ma, giữa chúng ta, ngay từ đầu đã là sai lầm. Blair, chúng ta là kẻ địch. “
“Em….. “ Blair nghiến răng nghiến lợi nói: “Chính vì thế mà em rời khỏi tôi sao?”
Nguyệt Thập Nhất cúi đầu, không muốn nói chuyện.
Nàng đã quen trầm mặc lâu rồi.
“Nguyệt…… từ khi nào em lại ngốc như con người như thế?” ánh mắt Blair bỗng mềm xuống, tới gần nàng, nhẹ nhàng ôm nàng lại.
“Nếu tôi thật sự muốn giết em lấy đi linh hồn của em, cần gì phải chấp nhất tìm em, chỉ vì một đáp án!”
Nguyệt Thập Nhất không dám tin ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: “Anh là……?”

Nàng bỏ đi, làm cho cả người hắn hoàn toàn mất đi linh hồn.
Một ác ma mất đi linh hồn, sao có thể đi thu linh hồn của những người khác đây?
Bọn họ đã đánh mất cơ hội quá lâu rồi, cho dù nghịch ý trời, cho dù phản bội toàn thế giới, thì làm sao?
Nguyệt Thập Nhất chảy nước mắt xuống, ngẩn ngơ khóc trong lòng hắn nói: “Em từng nghĩ muốn trở về. Cho dù anh không nhận linh hồn của em, em cũng muốn về. Nhưng…… Nhưng…… Cho đến khi em phát hiện, em có có thai…… “
Toàn thân Blair run lên, bỗng giữ chặt hai vai gầy yếu của nàng, không dám tin nói: “Con? Nguyệt, em nói con của anh???!”
Nguyệt Thập Nhất gật đầu, nhớ tới chuyện năm đó, nụ cười trên mặt có chút khổ sở, nàng cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Em không biết anh có để em giữ lại đứa bé này không, em cũng không biết anh có phải chỉ là nhất thời trêu đùa một con người không…Blair, anh ngày thường quá vô tình, em không dám dùng sinh mạng của đứa bé để đánh cược. Em chọn về lại gia tộc diệt ma, rất nhanh, chuyện em chưa kết hôn đã có con bị phát hiện, còn bị tộc nhân nhốt trong một tòa mật tháp, em vượt qua sáu tháng cuối cùng ở bên trong đó. Tuy tối vô cùng, không có ranh giới, em như vài lần phát cuồng mất đi thần trí, nhưng cuối cùng, em vẫn sinh ra nó. “
Khi nói đến đây, trên mặt Nguyệt Thập Nhất xuất hiện một nụ cười mẫu tử, lại đi đến thống khổ: “Vừa sinh đứa con ra, màu mắt xanh quỷ dị, còn có mái tóc bạch kim di truyền, lúc đó bọn họ đều cho là yêu ma quỷ quái chuyển thế, nhân lúc em suy yếu vô lực, nó bị người của bộ tộc mang đi, từ đó về sau chẳng biết đi đâu…… Cho đến về sai, em hỏa thiêu tòa tháp kia, buộc họ thả em ra, hoặc là để em chết cháy, sau đó cuối cùng có người mở cửa, tuy em chạy ra, nhưng trên mặt vẫn bị bỏng, trong lúc trốn chạy, được lão gia Bắc Cung cứu sống, còn điều trị cho em, sau đó để em ở đây, làm một vài chuyện cho gia tộc của họ…”
Đôi mắt đỏ của Blair lóe lên vẻ đau lòng, con của con người và ác ma, trời sinh mắt xanh, tóc bạch kim. Thì ra truyền thuyết này, đều là sự thật.
“Đứa bé kia thật sự không tìm thấy sao?” Blair ôm sát nàng, từ từ hôn lên nước mắt trong suốt của nàng.
Hắn không thể tưởng tượng, mình lại có con, trong lúc nhất thời, thân là ác ma, hẳn là không có tình cảm, nhưng lại vì nàng mà động lòng, có chút kích động, lại có chút sợ hãi, sợ là đứa trẻ vừa nhìn thấy trong loài người, con của hắn….
Hắn rất mâu thuẫn, không biết nên đối mặt như thế nào.

Nhưng hắn lại thật cao hứng, hắn lại có con với Nguyệt.
“Con…… sau khi em đến nhà Bắc Cung, vẫn luôn đi tìm nó, lão gia Bắc Cung biết em nhớ con gái, cũng luôn dùng sức mạnh của gia tộc đi tìm. May mà nó không giống người thường, cho nên mới tìm được nhanh như thế….”Nguyệt Thập Nhất ngừng khóc, lại khôi phục nụ cười yếu ớt lạnh nhạt kia.
Mắt xanh tóc bạch kim…… Blair hiện lên một bóng người trong lòng!
Chẳng lẽ nó là……?!
Blair mở to hai mắt, không dám tin ngẩng đầu nhìn nàng, vội hỏi: “Nguyệt, mau nói cho anh biết, rốt cuộc nó là ai? Con của chúng ta rốt cuộc là ai? Ở đâu?“
Nguyệt Thập Nhất nhìn hắn khẩn trương, xì một tiếng, nở nụ cười, “Thì ra, ác ma cũng sẽ khẩn trương. “
Blair khẽ đỏ mặt, ngượng ngùng mở mắt, khóe miệng gợi lên vẻ sung sướng.
Nguyệt Thập Nhất không trêu hắn nữa, mỉm cười nói: “Nó tên là Andrew Mạt Ương. Bị tộc nhân của em mang đi, đưa đến cho em gái của em ở Đan Mạch Mặc Sĩ Lưu Trừng nuôi lớn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui