Tuy Yểu Ương Từ không biết tế điện trong miệng bọn họ là gì, nhưng nói vậy cũng không phải chuyện tốt gì. Cho nên hắn phải chuẩn bị tìm thời cơ tốt nhất để chạy trốn.
Mà bây giờ không phải lúc.
Yểu Ương Từ cố ý gục đầu xuống, giấu đi hai mắt nhắm chặt và đôi môi cắn chặt như sắp hết nhẫn nại.
Một mùi thơm nhẹ lan đến, Yểu Ương Từ đang nghi hoặc, đột nhiên, cảm thấy cô gái đang tắm ình này, còn có các cô gái khác trong phòng, tất cả đều quỳ rạp xuống đất, mang theo giọng nói e sợ cung kính nói: “Bắc Cung thiếu gia.”
Thì ra mùi thơm kỳ quái nàng ngửi được là từ trên người Bắc Cung thiếu gia trong miệng họ truyền đến! Một người đàn ông mà lại mang theo một mùi như thế ở trên người, thật khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!
Nhưng giây tiếp theo, Yểu Ương Từ cũng không thể quan tâm đến điều đó nữa, bởi vì, cho dù hắn giả vờ như đang hôn mê, cho dù thân thể hắn nhìn qua như một đứa bé hơn mười tuổi, nhưng hắn vẫn bị người ta đùa cợt như cũ!
Tên thiếu niên chết tiệt kia, lại dùng bàn tay lạnh lẽo mà mềm mại xoa lên trước ngực cứng ngắt của hắn!
Làm Yểu Ương Từ càng không thể nhịn được là, tên đàn ông kia vừa sờ vừa lạnh lùng nói: “Chẳng có ý nghĩa gì, một đám trẻ con không hơn!” Thật không may, trong mắt Bắc Cung Khinh Trần hiện lên một tia chán ghét, hắn chạm vào một bé trai. Nhưng mà, sau hắn lại cảm thấy trơn mịn chứ?
Nói xong lại không nhịn được sờ lên hai quả đào nhỏ nhô lên, rồi mới lạnh lùng rời đi.
Yểu Ương Từ cắn răng, không để thân thể mình có phản ứng khó hiểu, hay là có tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng!
Nếu hắn có thể chạy trốn, hắn có thể sống, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn ta!
******
Sau khi Yểu Ương Từ được vớt lên, mấy người phụ nữ kia đầu tiên là vây quanh hắn sợ hãi than một trận, không biết là ai đến giục, hắn nghe giọng như là Phương Đông tiên sinh kia. Không biết đến cuối cùng hắn ta có thân phận gì, lại có lực uy hiếp lớn như thế.
Bọn họ đều cung kính bắt đầu thay quần áo giấy cho lũ trẻ, như là mỗi lần tế điện, đều chuẩn bị tiền vàng mã cho người chết, còn có đủ loại giấy cuốn, quần áo, thậm chí là đầy tớ hầu hạ…. Mà lúc này, bọn họ lại bị cho thành vật phẩm, như là từng bước một bị đẩy xuống vách núi đen không đáy kia.
Hắn nhíu mày suy ngẫm, quần áo của hắn đâu? Từ khi tỉnh lại áo giáp kia vẫn theo sát hắn, hắn không thể làm mất!
Rất nhanh, cái miệng ngậm chặt của hắn bị mở ra, tiếp theo bị rót vào một loại nước có vị rất hôi.
Lần này hắn không giãy giụa, ngoan ngoãn kệ họ rót vào. Tiếp theo, trên trán lại bị dán lên một tờ giấy.
Sau khi bọn họ làm xong rồi rời đi, trong phòng im ắng, tĩnh lặng đến đáng sợ.
Như một mảng hư không khổng lồ, mà hắn bị chôn vùi trong đó, loại cảm giác này giống như một khắc hắn tỉnh lại kia, không biết mình ở đâu, mình là ai, thật khiến người ta hãi sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...