Thành Bích lúc đầu còn không hiểu. Mãi khi nhìn vẻ mặt nham hiểm của Lăng Phong, nàng mới phì cười nói:
- Ngươi thật đúng là... Ta đang nói chuyện công việc.
- Không được. Công việc lại càng nguy hiểm. Ta với nàng không phải cũng hẹn hò trong lúc công việc sao?
Thành Bích cố nhịn cười nói:
- Có công việc sao? Không phải là xú gia hỏa ngươi nhìn lén nhân gia rồi chui vào...
Nói đến đó lại nhớ cảnh tượng xấu hổ lần đầu quen nhau, Thành Bích không nhịn được đỏ mặt.
Lăng Phong đuối lý cười dâm nói:
- Khụ, nói tóm lại... Nàng là nữ nhân của ta, ngoài ta ra tuyệt đối không được để ý nam nhân nào khác.
Chiếu theo tình tiết yy thông thường, nữ chính lúc này sẽ phải trong lòng mật ngọt, quỳ gối liếm chân nam chính thề non hẹn biển. Chẳng qua Thành Bích lại không theo kịch này, nàng chỉ cười duyên lém lỉnh nói:
- Ta cứ để ý người khác đấy. Chàng có giỏi thì ở lại Thái Nguyên mà canh chừng.
- A, dám thách thức ta?
Thành Bích xinh đẹp tuyệt luân, bề ngoài phong tình vũ mị, lúc này lại chu môi ra vẻ trẻ con ương bướng. Hai vẻ đẹp đối lập vốn không thể ở cùng một người lại cứ thế xuất hiện, khiến Lăng Phong trong lòng nhộn nhạo, không nhịn được muốn xử hành quyết nàng tại chỗ.
Lăng Phong liền thình lình quay người, hai tay ôm lấy Thành Bích, hôn lên tóc nàng rồi từ từ xuống tai.
Tai Thành Bích rất nhạy cảm, nàng run rẩy nói:
- Chàng, thành thật chút đi. Như Ý ở ngay gian bên cạnh...
- Vì vậy mới càng phải làm nhỏ tiếng nha.
Thành Bích đỏ mặt, cũng không có ý cự tuyệt, ngả người vào lòng hắn.
Chỉ là, Lăng Phong còn chưa kịp tác chiến phương diện rộng, Thành Bích lại giật mình nói:
- Chờ chút. Hình như có ai đó...
Nàng hơi nhổm người đưa mắt nhìn vào một góc tối.
Lăng Phong tay đang đặt trên bầu ngực phong mãn của Thành Bích, nào có thể nghĩ ngợi gì, nói:
- Đây là phòng nàng, làm gì có ai khác chứ.
- Không đúng, vừa rồi có một tia thần thức quét về phía này. Khai Thần thuật tuyệt đối không sai bao giờ.
Lăng Phong lười biếng nhìn theo hướng Thành Bích chỉ.
Đột nhiên mắt hắn nhảy một cái. Mãi tận lúc này, Phong ca mới nhớ ra.
Thảo nào từ lúc trở về trong lòng cứ thấp thỏm không yên, cứ nhớ có chuyện gì mà lại quên béng mất.
Nhà có khách nha. Còn là khách quý.
Móa! Số ca sao lại khổ như vậy nha, chỉ xin tác giả một lần xxoo, có cần quá tam ba bận vẫn không cho như vậy không?
...
Ở một góc tối gần đó.
Thiên Diện đang giấu mình, vận khí chữa thương một lúc thì bị tiếng động lạ choàng tỉnh.
Mở mắt nhìn ra, phát hiện bên ngoài thế mà đốt đèn sáng trưng, lúc này nàng ta mới nhìn rõ gian này được bày trí ra sao. Thậm chí có bàn có giường đầy đủ, chỉ hơi tồi tàn một chút.
Cái này không phải trọng yếu. Trọng yếu là, trên giường đang có một cặp nam nữ ôm ấp.
Thằng nhãi này, quả nhiên không chịu nghe lời khuyên của Diện tỷ.
Nàng nhắm mắt, gắng tĩnh tâm điều tiết.
Trọng sinh cho đến kiếp này, Thiên Diện đã không còn nhớ rõ mình đã trải qua những gì. Ký ức còn lại của nàng, nhiều nhất có lẽ là giai đoạn cùng nam nhân đầu tiên kia, xua mãi không đi. Những thứ khác mỗi lần trọng sinh đều sẽ tự động quên mất. Chẳng qua, cũng chỉ có nàng yêu đơn phương, hai bên thậm chí nắm tay còn chưa có một lần. Đừng nói là sờ soạng giống như ai đó...
Thiên Diện không thể không tự hỏi.
Thực tế, dù gì cũng đã trọng sinh bao kiếp người, cho dù là một vong hồn còn trinh trắng, cũng không thể ngờ nghệch không biết chuyện kia. Nam nữ mà đã lên giường, “chuyện gì” sẽ là chuyện gì đi?
Thiên Diện nửa muốn mặc kệ, nhưng nửa còn lại lại muốn tò mò nhìn tiếp.
Làm một nữ Quỷ Thủ, nàng ta vẫn chưa một lần trải nghiệm chuyện lạc thú nhất của nhân gian.
Nghĩ vẫn vơ đến đó, Thiên Diện đột nhiên lại mở mắt.
Ma xui quỷ khiến thế nào...
Chờ chút, nàng ta chính là quỷ.
Vậy thì ma xui thần khiến thế nào, Thiên Diện lại nhìn cảnh tượng nam nữ ôm ấp kia.
Vừa nhìn thấy cảnh thân mật gì đó, Thiên Diện bỗng nhiên đỏ mặt. Khụ, thực tế thì mặt Thiên Diện đã không còn nguyên vẹn, căn bản là đỏ hay là xám không ai biết.
“Hai người bọn họ, muốn làm... cái gì?”
Thiên Diện trừng mắt, một ít sát khí trong vô thức bại lộ theo.
Đúng ngay lúc Lăng Phong đưa tay xoa xoa nhũ phong Thành Bích, Thiên Diện bỗng có một cảm giác vô cùng kỳ quái chạy khắp thân thể, giống như cái bàn tay kia đang sờ soạng chính mình. Oái oăm hơn, từ trong sâu thẳm có một thứ ma lực nào đó hối thúc nàng đưa tay... tự vuốt ve bầu ngực mình.
Vết thương dưới sườn bỗng nhói lên.
“Không được!” Thiên Diện thầm quát một tiếng.
...
Lăng Phong không cần đoán cũng đã biết là ai đang nhìn lén vợ chồng hắn âu yếm.
Nếu là bình thường, Lăng Phong đương nhiên sẽ nổi trận lôi đình. Với tư cách là kho tàng văn minh nhân loại, kỹ chiến thuật tác chiến đều là tinh hoa Đông Tây, Phong ca đương nhiên không muốn bị bất kỳ kẻ nào nhìn lén.
Bỏ đi, lý do chủ yếu nhất là nàng ta đe dọa sẽ xử Phong ca nếu hắn làm bậy.
Có điều, sợ m* gì nha, đây là chuyện riêng của ca, cũng không làm hại gì đến nàng ta. Với lại, đạn đã lên nòng hết không bắn không được. Nàng ta muốn nhìn thì cứ nhìn thôi, Phong ca đành ủy khuất một chút, để hàng họ bị nhìn lén chút vậy.
Nói tiếp, xxoo mà bị nữ nhân khác nhìn lén, làm sao cũng thấy rất kích thích.
Vì sự nghiệp đa thê, vì like của độc giả, ca liều đóng cảnh nóng dưới nòng súng luôn. Không phải trong các kịch bản truyền thống, đoạn kịch này kết cục khẳng định đều là 3P sao? Có ý tứ nha, thử một lần biết đâu thu hoạch ngoài ý...
Thấy Thành Bích một bộ đề phòng đưa tay chỉnh trang phục, Lăng Phong vội sốt sắng:
- Không sao đâu. Có lẽ nàng nghĩ nhiều mà bất an đó thôi.
- Nhưng mà... Ưm!
Thành Bích còn chưa nói hết câu, miệng nàng đã bị Lăng Phong phong bế.
Thành Bích nhất thời cả người như say, quên luôn chuyện thần thức kia. Hai mắt nàng từ từ nhắm lại, chiếc lưỡi thơm tho nóng bỏng dũng cảm tiến vào miệng Lăng Phong nhiệt tình đáp lại.
Lăng Phong cũng đang say mê. Hôn tiểu khẩu mềm mại của Thành Bích như thể uống một hũ rượu, thơm ngon vô cùng. Trọng yếu là Thành Bích dường như rất có năng khiếu về khoản hôn này. Nhớ khi xưa lần đầu hai người hôn nhau, nàng vẫn còn khá cứng nhắc. Hiện tại thì đã có điểm trò giỏi hơn thầy, có đôi khi nàng còn chủ động hơn cả Lăng Phong.
Có vị nam ưu AV từng nói, nữ nhân trong lúc động tình mà vồ vập hôn ngươi, thì chính là nàng đang thỏa mãn. Còn như nàng ta chỉ rên nhưng không chịu hôn, thì khả năng cao làm trò, gái thanh lâu trá hình.
Lại nói, nụ hôn tuy chỉ đóng vai trò "công nghiệp nhẹ", nhưng lại yêu cầu hàm lượng kỹ thuật rất cao. Lăng Phong còn nhớ năm đó cấp 3 lần đầu tò mò hôn gái, quần nhau nửa khắc đồng hồ ngoài sưng môi ra căn bản chẳng thấy cái gì hứng thú. Mà về sau cuối tuần club Phong ca tuy thi thoảng xxoo nhưng cũng rất hiếm khi hôn các tỷ muội, chủ yếu là đánh nhanh rút gọn. Lý do thì đơn giản, ai mà biết miệng đối phương đã thổi biết bao nhiêu cái kèn đây, bẩn nha.
Cho nên Lăng Phong mỗi khi xo, yêu cầu với công đoạn hôn luôn rất kỹ lưỡng.
Lúc này Thành Bích đã rơi vào mê võng, phát ra những tiếng rên rỉ từ cổ họng. Nàng thậm chí sắp đã hít thở không thông. Lúc tỉnh lại thì phát hiện cả người nàng đã nằm trọn trong lòng Lăng Phong lúc nào không biết. Mà bản thân cũng đã tự cởi áo ngoài lúc nào không hay, Thành Bích không khỏi thầm hô mình có điểm dâm phụ.
Nàng lén nhìn Lăng Phong, sợ hắn khinh bỉ. Lại thấy hắn đang chằm chằm nhìn thân thể mình, trong mắt nào có khinh bỉ, toàn là thưởng thức.
Phong ca có thể khinh bỉ cái gì được? Trên người Thành Bích chỉ còn lại một mảnh áo ngực màu trắng. Thân thể ẩn hiện phía dưới vẫn tuyệt mỹ như ngưng chi ngọc phu, từng tấc từng phân đều là bảo ngọc ngàn năm. Bụng trắng ngần không chút mỡ thừa, đôi chân thon dài trong suốt, thấp thoáng là giải đất tam giác thần bí dụ hoặc.
Thành Bích bị ai đó nhìn có chút không chịu được, vươn đôi tay ngọc ôm lấy cổ hắn kéo xuống.
- Đừng nhìn nữa. Yêu ta!
Nàng vừa như cầu xin, vừa như ra lệnh. Lăng Phong ngược lại cười gian:
- Từ từ, không phải vội.
Kỳ thực, hắn vội sắp chết rồi.
Đối mặt với thân thể hấp dẫn chí mạng của Thành Bích, nội tâm Lăng Phong đã một trận nhộn nhạo. Chẳng qua, hắn bỗng nhớ đến cảnh tượng một canh giờ trước. Lúc đó cặp nhũ phong tròn tròn cỡ C của ai đó ở ngay trước mắt, nhưng kẻ nào đó lại chỉ có thể ngậm ngùi ngắm nhìn mà không ăn được.
Lăng Phong liền đưa tay cởi bỏ nốt mảnh áo ngực của Thành Bích. Hai ngọn núi tròn trĩnh cao vút lập tức bạo lộ. Trong đầu hắn lại không nhịn được âm thầm so sánh một chút.
Ây, đều đẹp, mỗi người một loại trái cây.
Thành Bích thấy ánh mắt của Lăng Phong chiếu rọi trên người mình, nàng khẽ thẹn thùng, ôn nhu nói:
- Chàng thích nhìn thân thể ta lắm sao...?
Lăng Phong lưu manh đáp lại:
- Đương nhiên là thích. Hơn nữa, ta còn thích ăn nó.
- Chàng ấy, vẫn một dạng háo sắc như vậy.
Thành Bích tuy ngoài miệng ra vẻ trach móc, kỳ thực trong lòng lại vô cùng cao hứng. Nữ nhân, sợ nhất chính là nhan sắc tàn phai, bị nam nhân của mình chán ghét. Nàng không nhịn được muốn ưỡn người ra một chút, để tình lang có thể chiêm ngưỡng được nhiều hơn.
- Vậy... chàng thích ăn cái gì nhất?
- Cái này... cái này... cái này...
Lăng Phong cứ mỗi một “cái này” liền hôn lên một chỗ, từ mắt, đến môi, rồi xuống dưới.
- Chàng... ăn nó đi!
Vừa nói, Thành Bích vừa ghì đầu Lăng Phong xuống bầu ngực cự mãn của mình.
Lăng Phong tự nhiên không cự tuyệt, úp luôn mặt vào thiên đường, miệng bao lấy tòa thiên nhiên mà thưởng thức, như trẻ con lên ba không nỡ rời bầu sữa mẹ. Được một lúc hắn dùng cả răng, khẽ nhay nhay hai hạt anh đào, khiến cho Thành Bích rên rỉ không ngừng.
Thành Bích rút cục không nhịn được, nàng cong người ưỡn ngực la lớn một tiếng.
- A...!
Cùng lúc, trong một sát na cực nhỏ bé, Lăng Phong dường như nghe thấy một tiếng quát khẽ ở góc tối xa xa.
Ngay lập tức, đầu Lăng Phong "ong" một cái, suýt chút bật ngửa ra sau. Tiểu đệ cũng lập tức xụi lơ.
Móa, ai lại chơi ca?
Chỉ nghe bên trong não hải là một đoạn truyền âm đầy lạnh lẽo:
"Ngươi mà dám động một cái nữa, bổn tọa lập tức giết chết cả hai."
Lúc này, Thành Bích dường như cũng vừa bị một đoạn thần thức bá đạo đánh cho khuôn mặt trắng nhợt. Nàng hoảng sợ nhìn xung quanh hỏi:
- Lăng Phong, ở đây có cao thủ. Rất mạnh!
- Nàng không sao chứ?
- Ta không sao. Vừa rồi hình như chính là...
Thành Bích bỏ lững câu nói, nhưng Lăng Phong biết nàng đã đoán ra một phần. Thành Bích đã từng một lần bị Thiên Diện dùng thần lực tấn công.
Lăng Phong mặc dù rất không tình nguyện, nhưng cũng biết thôi đêm nay lại phải ăn chay. Làm nữa chỉ e có án mạng. Diện tỷ không phải mặt hàng đóng AV, nàng ta chỉ có thể đóng action.
Nói ra thì Lăng Phong cũng chẳng ham hố 3P cái gì, chẳng qua hắn không thể nhịn với Thành Bích, nên đành mặc kệ làm tới ra sao thì ra. Có điều hiện tại nhìn lại vẻ hốt hoảng của Thành Bích, cộng với sắc mặt đã tái xanh của nàng, chỉ e bị tấn công thần thức không nhẹ. Lăng Phong cũng thanh tỉnh lại.
Ai, cũng chỉ vì muốn chiều lòng độc giả câu rating thôi. Bỏ đi, chủ yếu là Phong ca cũng thèm quá không dừng được. Chẳng qua, suýt chút thì hại chết luôn nữ chính.
Vốn kịch bản phải là, nữ quỷ Thiên Diện trong bóng tối nhìn thấy cảnh nóng, bản thân tự sờ mó không đủ sướng liền lao ra nói "Ngươi, làm ta sướng như nàng. Mau!". Nữ chính Thành Bích trong lúc thỏa mãn liền ỡm ờ gật đầu nói "Chỉ cần chàng không bỏ ta, về sau ta và cô ấy sẽ cùng phục vụ chàng đầy đủ các kiểu services". Nam chính nghe vậy gầm nhẹ một cái, vận khí lực lên 9000 thi triển 3P đại thần công, khiến nhị nữ kêu la vang trời... Khụ, nhầm kịch bản dâm hiệp.
Đáng tiếc, quá đáng tiếc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...