Thái Nguyên, tháng 10.
Gần đây Thái Nguyên khá loạn. Nghe nói sứ đoàn ngoại quốc bị du đãng chặn cướp mất bảo vật, đám du đãng đó lại bị một đám du đãng khác chặn cướp. Cướp qua cướp lại nghe đâu có cả án mạng, quan phủ giới nghiêm ba ngày mới dọn dẹp xong.
Chu lâu.
Bên ngoài đại môn, biển hiệu đã bị hạ xuống, thay vào đó là một loạt cờ lớn chữ "Trường".
Bên trong sảnh.
- Cạn!
Lăng Phong tay ôm chén rượu lảo đảo đi một vòng chúc tụng. Tiêu Thiên Phóng đi bên cạnh, thỉnh thoảng giới thiệu tên tuổi vài người cho hắn.
- Đây là Hạng Đông, huynh đệ tốt của ta ở Bắc đường.
- Hạng đại ca, về sau còn mong huynh giúp đỡ thêm.
Người họ Hạng liếc Tiêu Thiên Phóng một cái, rồi cười ha hả với Lăng Phong :
- Haha, Đại Đương gia tuổi trẻ tài cao, có thể đánh bại cả cao thủ như Bạch Vân Thành, mấy người chúng ta chỉ cần nghe lời Đương gia chỉ đâu đánh đó là được rồi.
Xung quanh có tiếng vỗ tay ủng hộ.
- Đâu có, đâu có. Hôm đó đều là Tiêu đại ca hỗ trợ, ta chỉ là người đánh chính thôi, haha ...
- Đại Đương gia thật khiêm ... A?
“Có gì sai sao?”
- A, nhầm lẫn. Hôm đó đều là Tiêu đại ca đánh chính, ta chỉ là người hỗ trợ thôi, khụ ...
Ba người cùng cười, ngửa đầu uống nốt chén rượu.
Lăng Phong sau khi bàn bạc với Thành Bích, quyết định trọng chỉnh tiêu cục. Thứ nhất là vì chính mình, hắn e ngại rồi sẽ có ngày đám U Linh U Minh sẽ quay lại kiếm chuyện. Nhưng trọng yếu là để làm ăn.
Dù sao, đánh đấm cũng chỉ là phụ, kiếm tiền mới là trọng yếu.
Hôm nay chính thức ra mắt Phong Vân tiêu cục chi nhánh Thái Nguyên, là một thành viên Phong Vân đoàn. Còn chiêu bài “Phong Vân bang” coi như dở bỏ.
Thành Bích khi biết Lăng Phong là Đương gia một cái Phong Vân đoàn, nàng không khỏi cao hứng. Nàng vốn tưởng Lăng Phong chỉ lông bông vài huynh đệ vậy thôi, hoàn toàn không nghĩ đến hắn đã có cả một tập đoàn đi 2 đường tiêu Kinh Hồ Lạc Dương ở Trường An. Phải biết rằng làm ăn ở kinh thành không dễ chút nào.
Lại nói, Trường Phong vốn dĩ là tiêu cục ở Đại Danh Hà Bắc. Vì chuyện loạn lạc mới phải tạm lánh sang Thái Nguyên. Hạng Đông là phó tiêu đầu dưới trướng Tiêu Thiên Phóng, được tin đến trước để bàn bạc việc tái thiết, vẫn còn vài tiêu sư sẽ đến sau.
Nói ra, cũng nhờ việc Phong Vân đoàn mà Lăng Phong có thể miễn cưỡng tiếp nhận người của Trường Phong. Bởi nếu không, hắn căn bản không thể phục chúng, người khác khéo còn tưởng hắn là trai bao của Thành Bích.
Lăng Phong chia tiêu cục làm bốn phân đường. “Trái Thanh Long phải Bạch Hổ trước Chu Tước sau Huyền Vũ”, đúng với tiêu chuẩn hình xăm ngày đó. Trong đó Chu Tước là nòng cốt, phụ trách vận tiêu, thực ra là Bắc đường Cái bang đổi tên mà thành.
Bắc đường Cái bang nếu tính tổng phải đến vài trăm hảo thủ. Chỉ là, sau khi Tiêu Thiên Phóng tuyên bố tách ly, đi theo gã chỉ tầm 20 người, còn lại vẫn ở Cái bang lập ra một Bắc đường mới. Dù sao, Cái bang là đại bang, có lịch sử trăm năm nhân lực hùng hậu. Trong khi Trường Phong tiêu cục chỉ là tiêu cục nhỏ, người ta không chịu theo cũng dễ hiểu, được 1 phần 5 đã là nhờ vào danh vọng của Tiêu Thiên Phóng.
Trong sảnh không khí đã nóng rực, Lăng Phong ngà ngà nói :
- Chư vị, anh em tầm thường đều thích vào công ty lớn, có tên tuổi, lương cứng cầm tay, kỳ thực vào rồi công việc vừa nhàm chán lại khó thăng tiến. Ngược lại, người làm việc lớn, ấy là phải tận dụng lúc còn trẻ, thử sức cái mới, trẻ trung năng động. Các vị đồng ý sang Trường Phong, chính là tầm mắt của vĩ nhân cả, ta nói đúng chứ?
Bên dưới nhìn nhau, câu chữ kỳ quái không hiểu ra làm sao, nhưng cũng có vài ánh mắt tinh đời lóe lên.
- Đương gia đang nói cái gì vậy, say rồi sao?
- Ta không có say ... ực.
- Hahaha.
Tiếng cười vang cả Chu lâu.
Lăng Phong kỳ thực vẫn khá tỉnh táo, vừa rồi chỉ mượn đỏ mặt diễn một bài, dò xét phản ứng.
Lăng Phong vẫn hy vọng có thể kéo thêm người sang. Hắn tin tưởng đệ tử Cái bang không phải ai cũng tự hào hai chữ “Cái bang”. Đây là nghịch lý chỉ có ở bang này. Nhìn vào trưởng lão Cái bang liền biết, lên đến trưởng lão, liền ăn mặc bảnh bao như thương nhân, luôn sẵn sàng rủ bỏ thân phận.
Chỉ cần nhìn ra điểm này, Lăng Phong liền biết chắc hẳn có rất nhiều kẻ ở Cái bang đang thầm quan sát, chỉ cần thấy huynh đệ Bắc đường ở Trường Phong khấm khá, dám chắc bọn họ sẽ kéo sang. Đây cũng là vấn đề của Cái bang lâu nay, đệ tử bang này tính về độ trung thành không bằng các tông môn giáo phái khác.
Có điều, Phong ca tuyển người ham hố đám Cái bang này làm gì? Chẳng phải đều ăn mày sao?
Vấn đề này hình như đã từng nói, Cái bang thực chất không phải thuần ăn mày, hình ảnh Cái bang rách rưới cầm gậy ngoài đường đều là nhờ Kim Dung tạo ra. Bang này là bang “bảo kê ăn mày” thì đúng hơn, cũng giống như Diêm bang là bảo kê làm muối, Tào bang bảo kê đường thủy vậy.
Lại nói, năm đó Tiêu Phong lập Bắc đường, chính là nơi đào tạo cao thủ cho Cái bang. Mà những người đang có mặt ở Chu lâu, đều là tinh anh cao thủ, lại trọng tình nghĩa với Tiêu Phong, thất vọng với Cái bang đã quên thù, cho nên mới ra đi. Bọn họ chấp nhận gia nhập Trường Phong, một phần cũng vì Tiêu Thiên Phóng nói Lăng Phong là người giết Bạch Vân Thành.
Lăng Phong biết rõ điều này, vì vậy mới tận lực khiêm tốn. Bởi hắn nhìn ra, nhóm người này xem trọng tình nghĩa ân oán, muốn nắm lấy thì phải dùng tình nghĩa. Không phải cứ bản lĩnh ai to thì kẻ khác sẽ đi theo.
...
Chu Tước đường, coi như phóng tay giao cho Tiêu Thiên Phóng.
Thanh Long đường, Lăng Phong giao cho Ngũ Thử, làm bảo kê phố phường. Nhất quán tinh thần “ở đâu nhân dân cần, ở đó có Thanh Long”.
Bạch Hổ đường, có Tần Quyền Lăng Hổ và vài nhân thủ từ Nam phủ chuyển qua, tỷ dụ mấy người A Tam A Bá, chủ yếu nghe ngóng tin tức hộ vệ tiêu cục.
Huyền Vũ đường, thực tế là tổ hậu cần. Có “bomberman” Lôi Trấn lo chế đạn dược, tiện thể làm pháo bán dạo. Điền Khai Quang lo chế thuốc, tiện thể bán luôn thuốc dạo. Lại thêm 2 tên tiểu nhị Chu lâu và vài bà tử nấu ăn giặt giũ, sau cùng là lão bản cũ của Chu lâu làm trướng phòng.
Cứ thế, chi nhánh Trường Phong về cơ bản đã có thể hoạt động.
Lăng Phong kỳ thực còn muốn buôn bán đồ vài thứ tân kỳ. Nhưng một là không có nhiều vốn, hai là hắn cũng không có ý định ở Thái Nguyên lâu, đành thôi.
Nói chung, tiền mạng lưới quan hệ, là những thứ Lăng Phong để tâm. Chứ không phải võ công hay bảo vật. Phong Vân đoàn hay Phong Vân bang, nghe qua có vẻ bang phái giang hồ, kỳ thực trong đầu Lăng Phong căn bản chỉ là công ty.
Ăn uống xong với đám Hạng Đông, Lăng Phong lại họp nội bộ với 2 đường Thanh Long Huyền Vũ.
- Các ngươi thấy hôm nọ chiêu "bốc củi bỏ tay người" hí lộng quần hùng của ta thế nào?
- Phật dạy, là lửa, không phải củi.
- Củi lửa đều như nhau cả mà.
Tần Quyền buồn chán nói :
- Còn củi lửa gì chứ? Đánh bở hơi tai, rút cục Tứ ca lại vứt hết cả cho chúng. Coi như công cốc rồi.
- Hếhế, chuyện nhìn thì thế mà không phải thế.
Lăng Phong nhếch mép cười, thần thần bí bí.
Bạch Ngọc Đường vung quạt cái "soạt", buồn bực nói :
- Ra vẻ thần bí cái gì? Ngươi đưa cho chúng không phải bảo đồ gì cả, mà chính là Bát Mỹ Đồ của ta. Lăng Phong, chuyến làm ăn này phải tính toán lại cho đàng hoàng đó.
- Yên tâm đi.
Lăng Phong nháy mắt.
Hắn ném vào tay Ma Phong Nha Đao, một là Cửu U thật, nhưng cái còn lại chính là Bát Mỹ đồ, bảo đồ vẫn cầm trong tay. Báo hại hai thằng kia giờ này chắc đang bị đuổi té khói.
Bát Mạch đồ Lăng Phong bây giờ thuộc lòng cả rồi, vả lại giá trị về mặt huyệt vị kinh mạch cũng không cao bằng quyển Thập nhị mạch của Thần Cung. Chỉ mang tiếng với Bạch Ngọc Đường. Cẩm Mao Thử nhờ vả mở báu vật, mình mở xong rồi đọc hết lại chả nói cho người ta, còn ném luôn đồ cho kẻ khác. Kẻ thù càng ngày càng nhiều, nếu không chịu khó củng cố anh em, quả thực không ổn.
Lăng Phong liền nghĩ đến Tần Quyền Lăng Hổ. Mở rộng khoan nói tới, anh em bên cạnh phải lo trước. Hai đứa huynh đệ này tuy có đôi khi hơi tuyệt tình mất dạy, nhưng cũng giúp mình không ít.
- Lục đệ, ngươi thèm muốn Cửu U Tâm kinh?
- Cửu U? Rác rưởi vứt đi. Tứ ca nếu muốn mua chuộc, vậy thì đem về cây Quân Tử Kiếm của tên họ Từ lần nọ là được.
Lăng Phong mặt đen thui, Cửu Âm tâm kinh mà kêu rác rưởi thật là quá tổn hại mà. Còn Quân Tử Kiếm kia là tài sản tư nhân của người khác, thằng này cứ làm như đồ công quỹ không bằng.
Liền mặt dày tiếp thị cho Cửu U :
- Nó có thể gia tăng khí lực đó ...
- Gia tăng nhưng chỉ tạm thời đúng không?
- Ừ?
Tần Quyền bĩu môi ra mặt, Lăng Phong không hiểu làm sao, chẳng lẽ như thế còn không đáng giá?
- Thế thì thường thôi. Tâm kinh của bản thiếu gia, là gia tăng vĩnh viễn.
- Vl, tên là gì?
- Tứ ca, hỏi cái khác được không?
- Được, đổi câu khác, luyện thế nào?
- Bí mật sư môn.
Tần Quyền làm mặt khổ.
"Thằng nhãi keo kiệt, tên cũng không thèm nói."
- Vậy còn Thất đệ, có cần không?
- A-di-đà Phật.
Lăng Phong nhìn thái độ liền hiểu.
Đại Lâm tự là chỗ nào chứ? Kia cùng với Thiếu Lâm tự chính là 2 cái kho tàng võ kinh, vả lại tâm kinh của Phật môn đều vào loại trâu bò, còn cần Lăng Phong đi quảng cáo?
Kết huynh đệ sai lầm, toàn trong nhà giấu bảo vật, làm đại ca cắn rứt lương tâm mãi mới bỏ ra được chút vốn liếng, vừa muốn lung lay tình cảm liền bị khinh bỉ.
- Ê, sao không hỏi ta?
Bạch Ngọc Đường xòe quạt ngay bên cạnh thập thò.
- Ngươi? Ngươi ta đã có tính toán rồi. Không phải tâm kinh, nhưng là huyệt vị, thế nào?
- Ồ? Đáng mong chờ, đáng mong chờ ...
Bạch Ngọc Đường lập tức hai mắt tỏa sáng.
Lăng Phong quyết định, xong chuyến này ngoài Bát Mạch đồ, hắn sẽ vẽ ra một ít huyệt vị hay ho trong bí kíp của Thần Cung, đền bù cho Bạch Ngọc Đường. Phong ca là phường keo kiệt, nhưng còn chưa đến mức kẹt xỉn, nhất là với huynh đệ. Bằng không có bao nhiêu hiểu biết về luyện thể kiếp trước hắn cũng không dễ gì ghi sạch sẽ cho Hắc kỳ luyện.
Mặc dù biết Cẩm Mao Thử ranh ma, nhưng tựu chung giúp Lăng Phong không ít, cũng đáng bỏ ra chút quà cáp kết giao.
- Lôi Trấn huynh đệ, còn ngươi?
- Ta chơi hỏa dược, luyện tâm kinh làm gì?
- Ờ ... đúng là không làm gì thật.
Có mấy đứa đằng sau đang hy vọng Phong bang chủ sẽ hỏi đến mình, nhưng nhìn thái độ của Lăng Phong xem ra hết rồi, không khỏi thất vọng. Ai bảo không chịu cống hiến sức lực, đánh được 2 cử liền rủ đội bạn giả chết nằm đất, bị Phong bang chủ nói một cái lộ hết thiên cơ. Xấu hổ, xấu hổ.
Lăng Phong vuốt vuốt mũi. Thế mà lúc luyện Cửu U còn nghĩ phải giấu diếm kỹ, luyện được chí bảo võ lâm nói ra anh em sẽ xanh mặt, chẳng ngờ ...