Ở phía trước, Tần Quyền đã lao vào.
Có lẽ nhận ra Tần Quyền không đơn giản, Bạch Vân Thành bỗng rút kiếm chuyển mục tiêu sang Tần Quyền.
Kiếm chiêu vừa ra, Lăng Phong liền nhận ra kiếm pháp của lão ta.
Đây là Lưu Vân Kiếm pháp, có lẽ là kiếm pháp căn bản của U Linh sơn trang, Ngân Diện vãn hay dùng đến nó. Chẳng qua vào tay lão già này uy lực khác hẳn, mạnh lên không biết bao nhiêu lần.
Đặc điểm của bộ kiếm pháp này không nằm ở sát thương, mà nằm ở hiệu ứng đi cùng. Kiếm đi đến đâu mây đen mù mịt bay đến đó, vì vậy mới có tên "Lưu Vân". Từng luồng khí màu đen quỷ dị cứ như vậy bao phủ khắp nơi, lại cộng với Quỷ Ảnh kiếm pháp của Tần Quyền cũng dùng khí đen, đâm ra nguyên một góc sân vì thế đều đen thui, làm như đánh nhau ban đêm.
Lăng Phong không có ngu mà đứng đó bình luận, ngay lập tức nhảy vào trợ trận.
Hắn cẩn trọng thi triển Lưỡng Nghi Hộ Tâm lần thứ hai, dùng choáng thuật đánh thẳng vào mi tâm đối phương. Đã đến đây rồi, có cái gì hay đều phải đem ra dùng, giấu diếm cũng vô ích.
Bạch Vân Thành có lẽ trúng chiêu, nhưng chỉ nhíu mi chút ít, ngược lại còn nhìn Lăng Phong tỏ vẻ thú vị.
Lăng Phong liền cảm giác không xong.
Cả người hắn đột nhiên đông cứng.
"Chuyện gì? Stunned?"
Phía bên kia, Bạch Vân Thành cũng lộ vẻ kỳ quái.
Bạch Vân Thành đã đoán Lăng Phong là một “bán hồn”, cho nên cũng biết Lăng Phong sẽ có thần pháp, lão không bất ngờ vì điều này. Lão kỳ quái là vì, dùng thần pháp stun đối phương, tiểu tử kia không kinh sợ thì thôi còn ngây ra nhăn mặt nhíu mày, lúc thì đăm chiêu lúc thì như vỡ lẽ ra gì đó. Quả là quái thai.
Thực ra, Bạch Vân Thành dùng thần lực là có dụng ý khác, chỉ không ngờ đúng lúc Lăng Phong rơi vào trạng thái xao nhãng tâm thần, khiến kế hoạch của lão thất bại trong gang tấc.
Lăng Phong không hề biết, giây phút nghĩ lung tung lại cứu hắn thêm một kiếp.
Bạch Vân Thành vừa rồi dùng một tia thần thức thôi miên, “stun” chỉ là hiệu ứng bên ngoài. Lão ta chính là huynh trưởng của "ả 3D" Bạch Tiểu Thư, lão từng luyện qua Cửu U Si Mị Công của U Minh Cung, chẳng qua lại theo một hướng hơi khác.
“Độc tâm thuật.”
Thậm chí có thể nói nhờ vào độc tâm thuật mà lão mới có thể thành Quốc sư Đại Yên.
Lão muốn đọc suy nghĩ của Lăng Phong, xem hắn đã biết những gì, hoặc là giấu thứ kia ở đâu? Không nghĩ lại thất bại.
Cũng phải nói, may là lão mới vào nghề "độc tâm" vài năm, đang hạng gà con, bằng không nghe nói cao thủ về môn này mà đã ra tay, bất kể Lăng Phong có xao nhãng gì cũng sẽ bị đọc ra.
Lúc này, sự xuát hiện của Lăng Phong tuy có vẻ nhỏ bé, nhưng đã giúp Tần Quyền Tiêu Thiên Phóng lấy lại được cân bằng, thậm chí chuyển sang phản công. Dù sao, Bắc đường Cái bang Tiêu Thiên Phóng, Cổ tộc ưu tú Tần Quyền, cũng “không phải dạng vừa đâu”.
"Vù vù"
Bạch Vân Thành mắt hiện sát khí, biết tình hình vượt khỏi tầm với, lão đột ngột tay trái vẩy kiếm, tay phải xuất hiện một thanh kiếm khác giống đúc cây còn lại, từ đơn kiếm chuyển sang song kiếm.
Lăng Phong còn nhớ rõ, Tần Quyền từng nói Lưu Vân kiếm pháp là một bộ song kiếm. Xem ra giờ này lão già này mới xuất toàn lực.
"Rào rào"
Từ thân hai thanh kiếm tỏa ra những luồng khí đen ngòm đan vào nhau, vừa giống mây mù cuộn xoáy, lại vừa giống cát độc li ti hình thù kỳ quái.
Tần Quyền nhìn thấy, tròng mắt co lại, thở hắt ra nhắc nhở :
- Tứ ca, đừng có khinh thường mấy luồng khí đen đen đó, đó là "Đoạn Vũ Tàn Vân" có thể khiến thân thể bị đông cứng trong chốc lát ...
- Ra vậy.
Lăng Phong biết U Linh sơn trang còn có một thứ gọi là U Linh mệnh sa gì đó, đêm qua vừa dính xong, nghe đâu chỉ cần hít phải một ít liền đi đời nhà ma. Giờ lại còn cái gì Đoạn Vũ Tàn Vân.
"Thật là mệt mà, lắm thứ để nhớ quá đi."
Cũng lâu lắm mới thấy Tần Quyền căng thẳng như vậy.
Lăng Phong nín thở, ngả người ra sau thành hình chữ L. Chiêu này là chiêu siêu đẹp của Phong ca, không phải nói quá, chịu khó photoshop một chút hoàn toàn có thể làm poster cho "The Matrix".
Đúng lúc này, thần lực báo cho hắn biết, có kẻ đánh lén.
"Cái đệch, đánh lén là sở trường của ông, thằng nào muốn tranh?"
Lăng Phong âm thầm bực bội.
Tư thế Phong ca đang cực đẹp, cũng cực kỳ bị động, tiến thoái lưỡng nan. Không biết tên chết trôi nào ghen tỵ với thần thái của Phong ca ra tay ngay lúc này?
"Ào"
"Keng"
Tiếng đao kiếm va vào nhau chát chúa.
- Tuyết Cơ, muội muốn làm gì?
- Sư huynh, hắn đã nói không lấy được gì, còn bị người khác đọat đi rồi. Bây giờ còn bị người khác truy sát, huynh đừng truy cứu nữa được chứ?
- Đáng đời!
Hà Mạch Dũng mặt mũi hằm hằm nhìn Lăng Phong sau lưng Diễm Tuyết Cơ. Gã chờ cơ hội này từ rất lâu, chẳng ngờ vừa ra tay lại bị chính sư muội chặn lại.
Lăng Phong thầm lo lắng.
Đám này rút cục cũng ló mặt. Từ khi Diễm Tuyết Cơ xuất hiện, Lăng Phong đã biết còn có một nhóm người âm thầm quan sát. Vốn hắn còn hy vọng chúng có hiềm khích với Bạch Vân Thành, hoặc tệ nhất là yên lặng bàng quan.
Chỉ xui xẻo, bọn chúng lại nhằm vào Lăng Phong.
Lăng Phong vừa mới biết 3 chữ Di Hoa Cung xong, từ miệng Bạch Vân Thành.
Kiến thức giangg hồ hắn hạn hẹp, không rõ cái cung này to nhỏ ra sao. Chẳng qua tên họ Hà mặt rổ kia thì Lăng Phong gặp qua 3 lần, lần nào cũng mang bản mặt khó chịu như vậy. Không nghĩ đối phương thậm chí muốn giết Lăng Phong.
Đầu năm nay muốn làm người nhẫn nhịn không dễ, càng nhân nhượng càng bị lấn tới. Đều là tự mình tưởng tượng ra tình địch rồi khăng khăng đòi giết người. Đêm qua tên Nam Cung Bình kia cũng y như vậy.
Lăng Phong từ lâu đã biết thằng kia ghen với mình. Cái bộ dạng hậm hực của gã ta, ai cũng nhìn ra.
Vốn dĩ Hà Mạch Dũng chiếm hoàn toàn lợi thế. Gã là đại sư huynh, Di Hoa cung lại toàn là nữ. Nhưng có lẽ vì thế mà Hà Mạch Dũng sai lầm. Gã quá tự tin, nghĩ rằng Diễm Tuyết Cơ đã trong tầm tay, cứ thong thả cũng được.
Kể từ ngày Lăng Phong xuất hiện, Hà Mạch Dũng mới bàng hoàng nhận ra, mình căn bản không hiểu về sư muội. Nói đúng hơn, sư muội đã trưởng thành rồi, càng xinh đẹp hơn, lại càng khó hiểu hơn, không còn là tiểu cô nương đơn thuần ngày nào.
Nói sao, Hà đại ca không chịu đọc truyện mạng, không hề biết motif "thanh mai trúc mã" kiểu gì cũng có kẻ thứ 3 phá bĩnh, cho nên ôm hận đáng đời thôi.
Hà Mạch Dũng không biết phải làm sao mới níu kéo Diễm Tuyết Cơ. Tâm tính gã cũng giống như cây đao trên tay, có kẻ ngáng đường, chém là xong. Tình địch chết rồi không lo sư muội không hồi tâm chuyển ý.
Cách này là cách mà các đại nhân yy hay dùng, thực tế hiệu quả rất kém.
Lăng Phong lúc này lại chẳng buồn để tâm đến tâm tư của Hà Mạch Dũng ra sao, vì hắn cũng không có ý định gì với Diễm Tuyết Cơ, chỉ có tên kia tự mình hoang tưởng.
Lăng Phong đang để ý một chuyện khác.
Hắn nhận ra trong mấy sư tỷ của Diễm Tuyết Cơ, có một ả khá quen mặt. Chính là ả nha hoàn làm khó dễ Diễm Tuyết Cơ ở Mịch lâu lần nọ.
Nếu hắn nhớ không nhầm, Diễm Tuyết Cơ còn xuất hiện 2 lần cạnh Triều Lam, Triều gia trang và Ngô gia trang.
Nàng ta và Di Hoa cung rút cục đóng vai trò gì?
Chỉ nghe một ả sư tỷ gằn giọng :
- Sư muội, muội tin hắn nói thật sao?
- Muội ...
- Sư muội, đừng quên lời sư phụ nhắc nhở, nhìn bộ dáng hắn lúc nào cũngg cười cợt như vậy, chính là loạii nam nhân tệ hại nhất.
- Sư tỷ, muội không quên. Nhưng mà ...
Lăng Phong dự định không quan tâm, nhưng bị người mắng khéo, mắt trợn ngược chửi :
- Từ từ, làm sao chưa gì đã phán ông tệ hại nhất? Là ai làm sư phụ thất đức như vậy?
- Đại Ngốc, không được nói lung tung.
Lăng Phong không chịu buông tha :
- Có dịp nhất định phải dẫn ta đến gặp sư phụ cô. Bổn công tử sẽ dùng khí chất ưu sầu kiến thức uyên thâm mấy ngàn năm khiến bà ấy phải thay đổi cách nhìn về nam nhân ...
Nói chưa hết câu Diễm Tuyết Cơ đã mặt đỏ tai hồng, bẽn lẽn cúi đầu.
"Gượm đã, đỏ mặt cái gì?"
Lăng Phong chưng hửng.
Diễm Tuyết Cơ đang nghĩ vẩn vơ. Kêu nàng dẫn hắn đến gặp sư phụ sao? Vậy chẳng hóa sẽ thành ... giới thiệu với trưởng bối còn gì? Ngại chết người đi mà.
Hà Mạch Dũng nhìn cảnh này càng thêm căm tức Lăng Phong, sư muội chưa bao giờ đỏ mặt với gã.
Đang lúc mỹ nữ e lệ, phía mặt trái lại có tiếng cuồng phong chụp đến, xem ra là Bạch Vân Thành. Lão già kia mạnh rất dã man, đang 1vs2 nhưng tu vi xem chừng quá thừa thải, thi thoảng làm như lỡ tay bắn ra vài tia nội lực, chỉ lọt khe cũng đủ khiến Lăng Phong chết lên chết xuống.
Bên trái còn chưa biết phải đỡ ra sao, trước mặt lại có thêm tiếng hừ lạnh.
Hà Mạch Dũng cũng không nói không rằng vọt qua người Diễm Tuyết Cơ, mũi đao xé gió bổ tới.
Lăng Phong không khỏi chửi thầm. Là ai viết kịch bản nha? Đánh rát như vậy, không cho nam chính nói tí lời thoại hào hùng gì cả.
Lúc này, bị mấy vị sư tỷ khác quấn lấy, Diễm Tuyết Cơ không cách nào ngăn cản Hà Mạch Dũng. Nàng bất lực nhìn sư huynh xuất chiêu. Chỉ cần nhìn vào thế đao cùng với hiểu biết về y, nàngg liền biết rõ Hà Mạch Dũng đã sinh sát ý rồi, kia là tuyệt chiêu tối hậu nhất của hắn ta.
Diễm Tuyết Cơ khản giọng hô :
- Đại Ngốc, mau tránh ra!
"Tránh được thì ta đã tránh rồi." Lăng Phong cười khổ.
Kình phong trái phải đều đang úp vào, có mà tránh đằng trời.
"Chờ chút. Tránh lên trời? Ý này thế mà lại hay nha."
Lăng Phong không khỏi nhìn trời tếu táo.
Đáng tiếc Phong ca khinh công chưa được thượng thừa. Bằng không cứ như mấy bộ phim, chân trái điểm chân phải, chân phải lại điểm chân trái, chân trái lại điểm lên chân phải ... điểm điểm một hồi nhảy lên đến tầng đối lưu, điểm đến thiên không, bạch nhật phi thăng luôn.
Khụ, cái này gọi là lạc quan trong lúc sinh tử.
Chỉ có thể trách bản thân số đen, ăn rồi toàn bị ăn hành.
Xem ra lại phải cược mạng một chuyến, chấp nhận đỡ chiêu lão già họ Bạch vậy. Dù sao, ăn nguyên cây đao vào mặt, đầu không bị chẻ đôi cũng là da mặt nát bươm, rất mất hình tượng. Ít ra đỡ bên chưởng còn hy vọng bảo vệ được dung nhan.
Nam chính, chết cũng phải chết đẹp một chút.
- Lăng Phong ...
Có tiếng Thành Bích bàng hoàng hô lên.
Đại Đao Quan Thắng nhíu mày.
“Vù”
“Rào”
Chưởng đao ép tới.
Ngay lúc tối hậu, Lăng Phong đột ngột đổi suy nghĩ.
Hắn tránh đòn của Bạch Vân Thành, đưa thân về phía lưỡi đao của Hà Mạch Dũng. Họ Hà không khỏi mừng thầm, không nghĩ tên kia ngu như vạy.
"Choang"
"Leng keng"
Một tiếng vang thật lớn, đi kèm một loạt tiếng phi đao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...