Ngay hôm chia tay Lăng Phong ở Hà Bắc xong, Lăng Vân đã rời Đại Danh xuôi về đông nam, thậm chí ra thành còn trước Lăng Phong hai ngày, lúc đó Phong ca còn trốn quan binh trong thành.
Cũng may nàng rời đi trước khi thiết lệnh của Triệu Doãn bay về, bằng không đã không thể rời thành. Mặc dù Triệu Hanh cũng đã tiến hành giới nghiêm, nhưng mục tiêu lục soát là đám Lăng Phong và Thành Bích, với những gia tộc lớn có tiền tài như họ Từ Lăng thì vẫn có cách ra thành.
Suốt trên đường đi, Từ Nguyên rút kinh nghiệm không còn lỗ mãng như trước. Cũng không rõ hắn đã hối hận, hay còn có mưu tính khác. Thực ra, hắn có muốn gần gũi cũng vô ích, còn có nhóm Cao Diệp và cả Từ Tử Lăng nhìn chằm chằm. Hơn nữa, Lăng Vân tâm ý đã không nằm ở Từ Nguyên từ lâu. Mặc kệ hắn có bày trò thế nào, tâm nàng cũng khó lòng quay lại như trước.
Chẳng qua, tâm ý không ở là một chuyện, hiện thực vẫn là hiện thực.
Lần này trở về, chỉ sợ hôn lễ vẫn nên diễn ra. Đây không phải chuyện bị gia tộc ép hôn hay gì cả, mà ngay chính Lăng Vân cũng không muốn trốn chạy nữa. Nếu không, nàng còn có thể chờ điều gì khác đây?
Chờ Lăng Phong nhận ra tình cảm của mình, bỏ hết sự nghiệp dẫn nàng cao chạy xa bay?
Chờ ai đó ném ra một bí mật, nói rằng hai người không phải tỷ đệ?
Lăng Vân không thể mơ mộng được. Có lẽ số phận đã an bài nàng như vậy.
Nói đến số phận, Lăng Vân bỗng nhớ đến đạo sĩ lần nọ.
Thiên Sát Cô Tinh?
Nếu nó là thực, vậy thì nàng càng ở cạnh Lăng Phong, hắn sẽ càng không may mà thôi. Đã như vậy, nàng thà rằng cách xa hắn.
Lăng Vân vô thần bước vào khách điếm, đúng lúc này ...
- Lăng tiểu thư. Tiểu sinh Cao Mặc Kỳ, thật hân hạnh gặp nàng ở Giang Ninh.
Lăng Vân bị người gọi đành quay lại. Chỉ thấy bốn thanh niên thư sinh, mặt mày trơn nhẵn, trường bào tơ lụa, bên hông mang ngọc bội thượng đẳng. Nàng liền nhẹ nhàng thi lễ :
- Các vị công tử là ...?
Cao Mặc Kỳ bị vẻ đẹp của Lăng Vân làm cho ngơ ngẩn, tên bên cạnh thấy vậy tiếp lời :
- Tiểu sinh Cảnh Vũ Hiên, bốn người chúng ta chính là Kim Lăng Tài Tử.
- Hân hạnh.
Lăng Vân khách sáo nghiêng đầu coi như chào hỏi, trong lòng chẳng hiểu ra sao.
Nàng là người buôn bán, có xu hướng nữ nhân hiện đại, việc chào hỏi khách sáo là thói quen, cũng không giống các nữ tử cổ đại khác e thẹn ngại ngùng, sợ thất danh tổn hạnh này nọ khi gặp nam nhân.
Nhưng gặp mặt chào hỏi kiểu này, cùng với bàn sinh ý hoàn toàn không giống nhau.
Những kẻ này tự xưng phong nhã tài tử, chẳng lẽ không biết đang đường đột giai nhân sao?
Bốn tên vẫn còn hai người chưa giới thiệu. Đúng lúc tên thứ ba hắng giọng bước ra, thanh niên bên cạnh Lăng Vân bỗng cầm chuôi kiếm ngăn chính giữa, giọng khó chịu :
- Mấy tên tử tử các ngươi. Nói gì nói nhanh, ta còn đi ngủ.
Cả đám suýt nữa thổ huyết, dạo này mặt trời mọc phía tây, người hầu còn láo hơn cả chủ nhân, đã vậy còn trù ẻo anh em chết sớm.
Có điều, thằng nhãi cầm kiếm này xuất hiện lúc nào vậy? Sao không ai biết?
Tên tài tử bị chặn mất phần mặt hồng tức giận :
- Ngươi là thứ gì? Gia đinh?
- Từ gia Từ Tử Lăng, kiếm khách.
Lại nói, tuy cùng họ Từ với Từ Nguyên, Từ Tử Lăng lại tính khí thẳng thắn hiệp nghĩa.
Tuần 7 ngày, ngày đủ 12 canh, hộ vệ cho Lăng Vân. Ngoài nha hoàn Tiểu Tinh, không ai tiếp cận Lăng Vân nổi. Khiến Từ Nguyên tức mà không làm gì được. Tình hình này cứ để Từ Tử Lăng thực hiện lời hứa với Lăng Phong, một năm bảo vệ Lăng Vân, như vậy chả lẽ đám cưới của Từ Nguyên cũng phải dời lại một năm? Lúc đó chỉ e Từ Nguyên cũng chả muốn cưới nữa.
Tài tử kia định phát tiết, Cảnh Vũ Hiên bỗng hích tay chặn lại.
Từ gia là gia tộc vừa lớn vừa có máu mặt. Tộc này vừa làm buôn bán vừa là người giang hồ. Có thể ở kinh thành người ta chỉ biết Từ gia là môt nhà buôn bán từ Tô Châu, có chút thực lực hắc bạch mà thôi. Nhưng một khi về đến Giang Nam, chỉ cần xưng tên Từ gia ra, lập tức hiệu ứng khác hẳn.
Bởi vì, Từ gia là một trong Giang Nam Tứ Đại Thế gia. Bốn nhà này gồm Mộ Dung, Lôi, Thẩm và Từ. Thực ra trước kia là năm nhà, còn một nhà khác là Hàn gia, sau bị một đêm diệt tộc.
Đây cũng là lý do vì sao chuyện kết hôn của Lăng Vân với Từ Nguyên khó giải quyết.
Chuyện kết hôn của Lăng Vân không chỉ là của cá nhân nàng, mà còn ảnh hưởng đến gia tộc về sau. Nếu Lăng Vân chủ động thối hôn, đồng nghĩa Lăng gia đắc tội thế gia Giang Nam, coi như về sau khỏi làm ăn gì được. Mặc dù nói nữ nhân cổ đại một khi gả đi cũng không cần lo cho nhà mẹ đẻ nữa, vốn mẹ nàng cũng đã mất. Nhưng nói cho cùng, thân thích vẫn là thân thích, không thể nào vô tình mà rũ bỏ hết.
Trong Tứ Thế gia, ba nhà Mộ Dung Lôi Thẩm đều ở Giang Nam, riêng Từ gia ở Lưỡng Chiết, cho nên ở Giang Nam có thể có người không biết giống như tên kia. Cảnh Vũ Hiên biết sự lớn mạnh của Từ gia, cho nên ngăn đồng bạn.
Đang lúc không khí kỳ quặc, bỗng có giọng ai đó ngâm nga :
- Ngọc lan can ngoại ngọc trâm hoa, ngọc trâm hoa sáp ngọc nhân đầu.
Một vế đối có đến bốn chữ "ngọc". Lăng Vân lại đang cài trâm ngọc, lời này không phải khen ngợi nàng thì chẳng còn ai khác.
Cả đám quay lại nhìn, khách trong sảnh cũng cố thò đầu ra xem. Chuyện tài tử nổi hứng làm thơ ra vế đối ở Giang Nam như cơm bữa, cũng rất dễ thành tin hot. Thành ra chỉ cần có người làm thơ, quần chúng đều cố xem là ai, ở đâu, mấy giờ, lỡ như bài thơ kia có hot thật, còn dễ bề hôm sau chém gió.
Chỉ thấy đi đến là một vị công tử, áo quần vàng nhạt, tóc vấn buộc dây sau đầu, ra dáng thư sinh, khuôn mặt khá anh tuấn. Đi bên cạnh còn một tên thư đồng thấp bé.
Vừa thấy kẻ này, Cao Mặc Kỳ liền lộ vẻ chán ghét, đại khái ra đường gặp phải kỳ đà, ngoài mặt vẫn phải làm bộ khách sáo :
- Hóa ra là Dương công tử.
Người họ Dương chỉ liếc mắt, cũng không thèm trả lễ, còn cười nói :
- Haha, Dương mỗ ở Giang Nam thư viện bấy lâu, Giang Nam Tứ Đại Tài Tử thì có nghe đến, còn Kim Lăng Đại Tài Tử, lại là trò chơi gì?
Mấy người Cao Mặc Kỳ như mắc nghẹn ở họng, bọn họ biết người này, cũng biết mình đang yếu thế.
Chỉ có Lăng Vân thấy nhạt nhẽo. Nàng lâu nay đã xem hết thảy là gió thổi mây bay, đặc biệt không thích văn vẻ, kể cả có thực tài đi nữa.
Từ Tử Lăng còn tệ hơn, trực tiếp vỗ miệng ngáp dài, hận không thể nhét cái chuôi kiếm vào mồm mấy tên này. Đứng cạnh còn có mấy huynh đệ Cao Diệp, tuy không tỏ thái độ gì nhiều, nhưng qua ánh mắt cũng thấy rõ bọn hắn chẳng ưa gì tài tử.
Lăng Vân không thích tài tử, nhưng nhắc đến Giang Nam Tứ Đại Tài Tử, Lăng Vân lại không hề xa lạ. Diệp Tố Tân, một thời mất ăn mất ngủ theo đuổi Lăng Vân, chính là một trong bốn vị Đại Tài Tử kia. Chỉ là nay Tân ca đã tìm ra chân lý cuộc đời mình, năm trước lên kinh đỗ tiến sĩ xong, gã liền quyết tâm tu chí học hành ở Quốc Tử Giám, tình nhi nữ dẹp sang một bên, quả là tấm gương sáng cho thanh niên Đại Tống.
Kẻ đang ba hoa ở kia, là Dương Diên Hi, đứng thứ hai trong Tứ Đại Tài Tử.
Gã có thể nói là có chút tài thơ ca, nhưng vận số thì không. Năm trước lên kinh ứng thí, chỉ tiếc trượt mất. Về lại Giang Ninh, Dương Diên Hi liền muốn học theo cổ nhân, cái gì mà xem danh vọng tiền tài là phù du, xem học hành đỗ đạt là vô dụng, suốt ngày dạo chơi ngâm thơ làm câu đối, ra vẻ ta đây là “tài tử”.
Thực tế mà nói, có lẽ gã ta đang hận đời, có bao nhiêu chữ trong bụng đều muốn khoe ra. Gã muốn chứng minh mình một bụng kinh luân, chẳng qua ông trời mắt đui không cho đỗ tiến sĩ.
Diệp Tố Tân là bạn Dương Diên Hi, chuyện họ Diệp từng theo đuôi Đại tiểu thư Lăng gia, Dương Diên Hi biết, hắn thậm chí từng lấy ra đùa cợt Diệp Tố Tân, trong lòng còn tặc lưỡi khinh thường. Trong mắt các tài tử như Dương Diên Hi, ca kỹ thuyền hoa cho dù có qua tay đủ loại người vẫn có giá hơn hẳn nữ thương nhân.
Ngoài ra, Từ gia là thế gia Giang Nam, Dương gia của Dương Diên Hi cũng có mối quan hệ. Từ Nguyên đến Giang Ninh, cũng vừa ghé Dương phủ bái phỏng lão cha của hắn xong. Dương Diên Hi tình cờ biết vị hôn thê của Từ Nguyên lại chính là Lăng Vân. Hắn đâm ra tò mò, mới cố ý lượn lờ khách điếm.
Một nữ tử có thể hút hồn cả Diệp Đại tài tử lẫn Từ Đại thiếu gia, Dương Diên Hi không tò mò mới lạ.
Vừa rồi gặp Lăng Vân đẹp đến chim sa cá lặn, Dương Diên Hi không khỏi động dung, mới cố ý ngâm câu đối gây ấn tượng với người đẹp.
Tên thư đồng nghe chủ nhân xướng, cũng nhanh nhảu phụ họa :
- Công tử gia, vế đối của ngài hình như là vế dưới, phải chăng còn có vế trên?
Dương Diên Hi ánh mắt tỏ vẻ khen ngợi, cười nói :
- Haha, khen cho ngươi, đi theo ta cũng học được chút ít. Vế trên quả thật có, nhưng bây giờ ... lại không có nữa.
- Tiểu nhân không hiểu, vế đối thì luôn có đôi có cặp, làm sao lại lúc có lúc không?
Hai người một xướng một họa, cứ như đã luyện tập từ trước.
Dương Diên Hi vờ liếc mắt đâu đó, nói :
- Vế dưới đã gắn cùng mỹ nhân, còn cần vế ...
- Công tử đại tài. Người ngọc trâm ngọc ...
Dương Diên Hi nói nửa câu đột nhiên dừng, khiến tên thư đồng đang trôi chảy cũng phải ngắt theo, cả hai phát hiện có gì không đúng.
Nhìn lại, không chỉ hai người, cả đám công tử thiếu gia ai cũng mặt mày ngơ ngác.
Hóa ra, "người ngọc" mà bọn chúng đang muốn thể hiện, đã biến mất tự lúc nào. Chỉ còn mấy người Cao Diệp cười tủm tỉm :
- Các vị tààài tử, còn bài thơ gì đọc nốt cái nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...