Lễ khởi binh kết thúc, Lăng Phong trở lại khách điếm.
Hắn không hỏi được tin tức gì về Triệu Hanh từ chỗ A Tam. Thằng nhãi kia cũng chỉ là chân chạy việc, ngoài chém gió và mơ tưởng ra căn bản không biết bao nhiêu.
Lăng Vân vẫn nhốt mình trong phòng, Lăng Phong không thể nói chuyện. Từ Nguyên hình như vẫn nằm bẹp trên giường.
Lăng Phong đang ngồi cùng huynh đệ ở sảnh, gọi vài bình rượu nhạt tráng miệng. Tiểu nhị bê rượu lên, Lăng Phong nghĩ gì đó chỉ vào bình tinh xảo nhất nói :
- Ngươi đem bình rượu nhỏ này lên phòng Lăng đại tiểu thư ...
Bình thường Lăng Phong cũng không muốn Lăng Vân uống rượu. Chẳng qua, nàng ta cứ ủ rũ trong phòng như vậy mãi cũng không tốt, biết đâu uống chút rượu vào nóng người, sẽ nghĩ thông suốt. Cái này cũng không biết là thần y nào nói, hình như Khổng Tử.
Chỉ là, tên tiểu nhị lại ngập ngừng :
- Khách quan, rượu này ... là dành cho ngài.
- Hử?
Lăng Phong Tần Quyền đồng thời liếc nhau. Tần Quyền liền vờ bất cẩn vung tay một cái ...
“Choang”
Sau tiếng đổ vỡ, lại là một chuỗi thanh âm rợn người.
“Xèo xèo”
- Đương gia, mau nhìn ...
Chỗ rượu dưới đất thế nhưng sủi bọt bốc khói xanh.
- Rượu ... độc?
Lăng Phong không khỏi toát mồ hôi. Lại nói, nếu vừa rồi thực đem bình rượu này cho Lăng Vân, chỉ sợ đã độc chết Vân tỷ. Bà nội nó, tẹo nữa thì ...
- Bắt lấy hắn!
Anh em không tốn chút sức nào, vì ngay cả tiểu nhị cũng bàng hoàng ngã ra đất, căn bản không có ý bỏ chạy. Tần Quyền ngồi xuống đất nhìn nhìn hai cái, buột miệng nói :
- Cái này, chỉ là độc thông thường mà thôi.
Cao Diệp hiếu kỳ :
- Thông thường? Độc này không chết người sao?
- Chết chứ sao không? Chẳng qua huynh thấy đấy, vừa đổ ra ngoài liền có thể nhận ra. Thời gian trúng độc cũng hơi lâu một chút. Nếu chỉ nghĩ là đau bụng mà không cứu trị sớm, thì đại khái đau mấy canh giờ mới chuyển sang xấu. Thật không có chút khiêu chiến nào.
Lăng Phong suýt chút úp sấp :
- Bị độc là ta cũng không phải ngươi, còn đòi khiêu chiến?
Lăng Phong mặc Tần Quyền giám định độc. Hắn kéo bàn ghế, hất hàm tra khảo tên tiểu nhị :
- Nào qua đây, tâm sự một chút. Ai sai ngươi hạ độc ta?
Tiểu nhị sợ sệt run rẩy :
- Tiểu ...
- Từ từ, nhìn xung quanh một cái, nghĩ kỹ càng rồi nói.
Tiểu nhị ngẩng đầu, rụt rè nhìn quanh.
Chỉ thấy một bang hắc nhân đang chằm chằm nhìn hắn, kẻ bóp tay kẻ xoa cùi chỏ, cá biệt có cả hòa thượng đang tụng kinh gần đó, nghe như đang siêu độ cho ai đó chuẩn bị siêu thoát.
Tiểu nhị nuốt nước bọt cái “ực”, cẩn thận nói :
- Tiểu nhân ... không biết.
- Cái gì? Chán sống!
Anh em Hắc kỳ muốn vung tay xông vào, Lăng Phong vội khoát tay :
- Từ từ. Chú ý tố chất Đảng viên cách mạng.
Anh em không hiểu cách mạng là cài quái gì, nhưng cũng lùi ra sau. Tiểu nhị vội vàng dập đầu :
- Vừa rồi có người cho tiểu nhân chút bạc, bảo tiểu nhân chỉ cần để khách quan uống chỗ rượu này là xong. Tiểu nhân căn bản không nghĩ đến là rượu độc ...
- Vậy sao còn nói không biết là ai?
- Vì tiểu nhân nghĩ lại ... đúng không biết hắn là ai.
Lăng Phong xám xịt, nói cũng như không.
Buồn chán tra hỏi môt lúc, thằng nhãi này đúng là không biết gì. Ngay cả lão bản khách điếm, trù phòng tạp dịch đằng sau tập hợp lại đều không có người nhận ra kẻ sai hắn. Xem ra là người ngoài trà trộn vào.
Cao Diệp hỏi :
- Tứ đệ, bây giờ làm sao?
- Còn có thể làm sao? Giao cho quan phủ xong chuyện.
Lăng Phong đương nhiên sẽ không giết người linh tinh. Tiểu nhị này chỉ vì chút tiền ngu, còn chưa để xảy ra chuyện, đánh vài cái ném vào tù vài ngày cho chừa là được.
Rút cục ai là kẻ đứng sau? Lăng Phong có điểm mù mịt.
Kẻ hắn đắc tội cũng có vài ba người, nhưng ai đến mức phải chơi cả độc?
Nếu lại là độc, thì mẫu thân bị trúng độc đến giờ này Lăng Phong vẫn mù mờ không hiểu ai làm. Vụ này có liên quan hay không?
Thậm chí Lăng Phong từng nghĩ. Hạ độc, không nhất định phải là hắn đắc tội đối phương, rồi đối phương mới hạ độc hắn. Mà là, đối phương ngay từ đầu đã muốn hạ hắn, tỷ dụ thân phận Lăng Phong có bí ẩn, hoặc là âm kém dương sai hạ sai người, rất nhiều lý do có thể xảy ra.
Quay lại vụ lần này. Tình hình đang lúc loạn lạc, quan phủ căn bản sẽ không tra án hộ Lăng Phong, nhưng ít nhất sẽ bảo đảm thằng nhãi tiểu nhị này còn sống. Để ở ngoài nói không chừng xoay đi xoay lại còn bị giết mất. Biết đâu vài ngày nữa có lúc cần lôi hắn ra chỉ điểm.
Đúng lúc này, có ai đó thình lình tiếp cận Lăng Phong.
“Vù”
Lăng Phong đang lúc căng thẳng, làm sao có thể chủ quan. Hắn nhanh như cắt ngả người chụp lấy cổ tay đối phương vặn cái “rắc”.
- Á, từ từ đã ...
Chỉ thấy người nọ là một kẻ lạ mặt, đang ôm lấy tay đau nhe răng nhếch miệng.
- Ngươi là ai?
- Ta là ... A Bá. Là người Nam phủ.
- Nam phủ? Chuyện gì?
Lăng Phong nhớ ra, tên này hình như đúng là từng gặp trong đội ngũ Nam phủ hôm nọ. Hắn đành buông tay, chỉ nghe A Bá nhỏ giọng nhăn nhó :
- Phu nhân triệu tập ngươi.
- Triệu tập ta? Còn hắn thì sao?
Lăng Phong liếc về phía Tần Quyền vẫn đang lúi cúi với bình rượu độc. Tần Quyền và Lăng Phong đều giả danh mật thám Nam phủ.
A Bá thấp giọng :
- Chỉ mình ngươi thôi.
- Lại ... chỉ mình ta?
...
Lát sau, Hoa phủ.
Hoa phủ là phủ đệ của Thành Bích phu nhân, nghe đâu do Yên Vương tặng riêng cho nàng ta. Lại có tin nói, nó còn được xây theo tiêu chuẩn biệt viện cho Hoàng phi.
Có phải đúng tiêu chuẩn Hoàng phi hay không Lăng Phong không biết. Chỉ thấy bên trong phủ cực kỳ xa hoa, đặc biệt là hoa viên. Cơ man là hoa đẹp cỏ lạ, chăm tỉa đầy đủ, người hầu tấp nập. Có thể nói là phủ đệ tráng lệ nhất Lăng Phong từng đến. Lần trước hắn từng đột nhập vào phủ Yên Thế tử của Triệu Hanh ở kinh thành, nhưng lúc đó ban đêm hỗn loạn, không nhìn được bao nhiêu.
Đi cùng Lăng Phong lúc này đã thêm vài người khác, là mấy người A Tam.
Đi hết viện này phòng khác, mãi một lúc nhóm Lăng Phong mới vào hậu viện. Một tên hộ vệ ở cửa giơ tay chặn lại, hất hàm hỏi :
- Các ngươi là người của Phó Hằng?
- Đúng vậy. - A Tam đáp.
- Từ nay bổ sung vào hộ vệ đội. Tạm thời bốn người các ngươi bảo hộ cho tiểu thư. Phía phu nhân đã có huynh đệ bọn ta lo.
Tên A Bá truyền tin mắt sáng lên :
- Như Ý tiểu thư?
- Hừ, chẳng lẽ còn tiểu thư nào khác?
A Tam có vẻ không phục, nhưng A Bá lại một bộ như người hâm mộ sắp gặp được thần tượng, nhảy nhót nói :
- Không ngờ được gặp nàng ta, cũng là tiểu mỹ nữ nổi danh Hà Bắc đấy.
- Nàng ta rất được sao?
Lăng Phong hiếu kỳ. Hôm trước từng nghe đám bên ngoài nói về tiểu cô nương này, đại loại "ngực nhỏ hơn mẹ nàng" cái gì đó.
Tên Bá hào hứng :
- Dĩ nhiên. Nghe nói tên Thiệu Huy kia cũng vì nàng chạy sang hàng Nam phủ.
- Còn có cả chuyện này? - Lăng Phong ngả ngửa.
Xem ra đất Yên quả nhiên "ngọa hổ tàng long", đội hình toàn máu gái cao thủ. Đầu tiên là Yên Vương và Thành Bích, còn có Triệu Hanh và Diệu Mai lúc trước, bây giờ thêm Thiệu Huy. Ngoài ra, không thể bỏ quên Phong ca cũng đã gia nhập.
Lăng Phong nửa đùa nửa thật nói với A Tam :
- Tiểu nhân xem ngài mới đủ tư cách. Bây giờ thậm chí còn làm cận thân hộ vệ, ngày đêm bên cạnh.
- Hừ. Gần tiểu nha đầu đó thì có ích gì?
Lăng Phong cười trừ, xem ra nịnh anh Tam sai chỗ. Tam ca cũng không có sở thich lolicon.
A Tam bỗng quay qua :
- Ngươi đắc tội lão Nhất cái gì sao?
Lăng Phong hơi ngẩn ra, nói :
- Không hề.
- Hắn mấy lần nhắc ta về ngươi và Thập Nhị đấy. Xem chừng thấy ngươi không hợp mắt, thôi bỏ đi.
A Tam bỏ lửng câu chuyện.
Lăng Phong chột dạ, xem ra đã bị để ý.
Đi thêm một lát, đến trước viện của Như Ý tiểu thư, lại thấy vài tên lính canh đứng đó. Chẳng qua, trang phục những người này khá lỉnh kỉnh, không giống đám hộ viện vừa rồi.
- Đứng lại!
Tên Bá vươn tới trước ưỡn ngực nói :
- Các ngươi là đám nào? Chúng ta là hộ vệ cho tiểu thư ...
- Cút. - Tên lính kia rút đao trừng mắt.
A Tam đang vô cùng bực tức, ở bên kia bị chặn lại, sang đây cũng bị chặn lại, mất hết mặt mũi. Nhưng chưa kịp chửi thì thấy tên kia lóe ra một lệnh bài bằng vàng.
A Tam nhìn thấy, kéo tên Bá lại, hơi e dè hỏi :
- Ngươi là ... Đông cung?
- Biết rồi thì lui ra. - Tên lính kia vênh mặt.
Đông cung, chính là cung của Yên Vương Thế tử Triệu Diễn. Yên Vương dẫn quân đi xa, Thế tử thay cha quản Hà Bắc, quyền lực không khác gì Hoàng đế ở đây. Đám lính này là người của Đông cung, hiện tại ở Hà Bắc hiếp dâm giữa ban ngày cũng không ai quản nổi.
Đám Lăng Phong đành lánh tạm ra sân.
A Tam nhăn nhó ra mặt, hôm nay quá mất thể diện. Còn tưởng làm hộ vệ cho phu nhân sẽ phong quang, ai ngờ đi đâu cũng đụng kỳ đà. A Bá lo trêu đùa mấy nha hoàn đang quét dọn.
Không có em nha hoàn nào dám tiếp cận Lăng Phong, bởi bộ dáng hắn không "thân thiện" cho lắm.
Trước kia mang vải che mặt, gần đây Lăng Phong mới kiếm được bộ râu giả ở chỗ một đoàn kịch Sơn Đông, mang mảnh vải nhìn như thổ phỉ không ổn. A Tam A Bá xem ra trước kia cũng không quá quen tên Thập Nhất cũ, không hề nhận biết.
Lăng Phong nhìn bộ dạng A Tam đang muốn phun hỏa, châm một câu :
- Cận vệ như nhau thôi, có gì mà phải lên mặt chứ?
Quả nhiên chọc trúng, Tam ca liền phun :
- Hừ, ỷ chó theo chủ thôi.
- Cũng không hề gì. Chẳng phải bên chúng ta là công chúa sao? - Lăng Phong cười nói.
Tên Bá ngờ nghệch hỏi :
- Công chúa nào vậy?
- Như Ý tiểu thư kia nghe nói con gái Vương gia, tương lai công chúa còn gì?
Tên Bá gật gù, lại càng thêm hâm mộ. Nhưng A Tam chỉ phì một tiếng nói :
- Cái gì công chúa? Là thế tử phi mới đúng.
- Thế tử phi? Tiểu thư và Thế tử chẳng phải cùng là con Vương gia sao? Làm sao lại ...
A Tam chép miệng :
- Cái này ta cũng không rõ, có lẽ chỉ là tin đồn. Vả lại, nàng ta cũng không họ Triệu.
Tên Bá chen mồm :
- Cái này ta biết, họ Văn. Phu nhân cũng họ Văn.
"Lấy họ mẹ?” Lăng Phong nghĩ thầm.
Thêm một lúc sau, có bóng Triệu Diễn được hộ tống rời đi, A Tam đứng lên khoát tay :
- Đi vào thôi. Dù sao cũng phải ra mắt nàng ta.
Rảo bước vào trong, chỉ thấy một nha hoàn tầm 14 15 đứng ở cửa, giương mắt hỏi :
- Các ngươi lại là ai?
- Chúng ta là tân hộ vệ của tiểu thư.
- Chờ đó. - Tiểu nha hoàn lắc mông chạy vào.
Lăng Phong cũng rất chờ xem "tiểu mỹ nữ" kia ra sao.
Lát sau, có một bóng dáng bước ra, tên Bá vẫn bộ dáng si mê, Lăng Phong há hốc mồm.
"Cái này mà là tiểu mỹ nữ, ngực nhỏ hơn Thành Bích phu nhân? Thằng nào bất lương thất nghiệp đi chém gió, tiên sư cha nhà nó."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...