Mật Thám Phong Vân

Trời đã dần sáng, nhóm Lăng Phong thức xuyên đêm.

Kẻ phản bội tên Bạch Chuẩn. Gã nhanh chóng khai hết, ngoài sợ chết ra, còn vì chính mình bị phản bội.

Người đứng đằng sau chuyện này là Bùi Thiệu Huy. Bùi Thiệu Huy mua chuộc được Bạch Chuẩn, nhưng không hề nói chuyện vây giết kia, đẩy luôn Bạch Chuẩn vào chỗ chết.

Bùi Thiệu Huy và Lăng Phong tuy xuất phát cùng chỗ, nhưng chỉ hẹn thời điểm bắt đầu, còn kế hoạch cụ thể hai bên đều bàn riêng.

Bạch Chuẩn chỉ có nhiệm vụ mật báo, nhưng "kế hoạch lớn" của Bùi Thiệu Huy ra sao gã lại không biết gì cả.

Lăng Phong nhìn kẻ này thầm khinh bỉ, phản bội rồi bị chính đồng mưu bỏ rơi, âu cũng đáng đời.

Nguyệt Dung mắt tức giận nói :

- Giao hắn cho ta.

- Cô không định thả hắn ra đấy chứ? - Lăng Phong nhắc nhở.

- Hắn hại chết huynh đệ Ưng tổ, ta có muốn tha người khác cũng không tha cho hắn. Ta căm ghét nhất trên đời những kẻ thế này.

- Vậy được. - Lăng Phong gật đầu.

Nguyệt Dung lại nói :

- Lần nọ tên tướng Kim nói bên Thiệu Huy cũng đã "xử lý gọn", vậy ...

Lăng Phong nghĩ nghĩ phân tích :

- Có lẽ không phải toàn bộ thủ hạ của Thiệu Huy đều phản. Tên Thiệu Huy kia, đối với người Kim chỉ là "chó phản chủ". Hắn lập bẫy giết chúng ta chắc để xưng công với người Kim, rút cục chúng ta thoát được. Bây giờ hắn đã mất tác dụng "nội gian". Ngoài ra, quận chúa kia còn cố ý để lộ cho chúng ta, cắt luôn đường về của hắn. Ta thậm chí nghĩ người Kim đã giết hắn rồi.

Tần Quyền nói :

- Đệ vẫn không hiểu, quận chúa kia cố ý nói ra làm gì? Rất thừa thãi.

- Hừ, nếu hắn còn xuất hiện ở Tống. Ta nhất định giết chết hắn. - Nguyệt Dung hừ nhẹ.

Lăng Phong nhíu mày :

- Chúng ta thoát được, Thiệu Huy nếu còn sống cũng không dám quay về. Nếu hắn vẫn ung dung trở về, tức là đã có kẻ chết thay để hắn nói dối. Vì vậy cô đừng vội xử lý tên Bạch Chuẩn kia, đưa về kinh thành giao cho Kha lão làm bằng chứng đi.

Bỗng một tên thám báo chạy vào :

- Tổ trưởng, có ký hiệu tập hợp.

Lăng Phong Nguyệt Dung đồng thời nhìn nhau, "Chẳng lẽ tên Thiệu Huy kia thực sự dám quay về?"


...

Lại nửa ngày chờ đợi.

Người đến là Cảnh Dương, Thiệu Huy không có mặt.

Cảnh Dương vừa vào đã tìm Nguyệt Dung quan tâm hỏi :

- Ngũ Nương, không sao chứ?

- Ta ... không sao, may có hắn.

Nguyệt Dung ánh mắt hơi kỳ dị, không dám nhìn thẳng Cảnh Dương.

Nguyệt Dung vẫn không nói với Lăng Phong chuyện Cảnh Dương, nàng vẫn giữ nghi ngờ trong lòng.

Tại sao Cảnh Dương lại dặn dò nàng rút về trước? Cảnh Dương tình cờ biết trước? Hay đằng sau Thiệu Huy chính là Cảnh Dương?

Cảnh Dương cũng không khen ngợi gì, trái lại nhìn Lăng Phong ánh mắt bất thiện.

Lăng Phong không khỏi bực bội trong lòng. Nếu Cảnh Dương thực quan tâm đến Nguyệt Dung, muốn tán nàng ta Lăng Phong cũng chẳng quản, nhưng đáng ra nên cám ơn hắn vì đã cứu người trong lòng mình mới phải. Nam nhân nhỏ mọn không phân biệt được lớn nhỏ kiểu như vậy, căn bản không xứng có bạn gái nào hết.

Cảnh Dương nói tiếp :

- Lần này nhiệm vụ thất bại, mật thám Hà Bắc tổn thất thảm trọng, Bùi Đô sứ cũng chưa rõ tin tức, chỉ e đã bị hại. Trước mắt hủy nhiệm vụ, tạm thời bỏ Hà Bắc, Nguyệt Dung theo ta về kinh, Sói tổ ở lại tiếp quản Hà Bắc.

- Không được. - Nguyệt Dung đột nhiên ngăn lại.

Cảnh Dương ý ghen tức càng đậm.

Nguyệt Dung đang rất nghiêm túc, nàng không đầu óc đâu nghĩ chuyện nam nữ. Lâu nay nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.

Lăng Phong chỉ cười mỉm.

Việc Cảnh Dương kéo Nguyệt Dung về, để Lăng Phong ở lại Hà Bắc, về nguyên tắc không có gì đáng nghi. Lăng Phong là Đô Mật sứ phụ trách Bắc Kim, trước khi đi Kha lão cũng đã nói hắn tiếp quản Hà Bắc. Chính Lăng Phong cũng muốn ở lại Hà Bắc, hắn đang cần tìm tung tích Triệu Hanh.

Lăng Phong từ đầu đã nghĩ đến Cảnh Dương, nay càng khẳng định Cảnh Dương có vấn đề. Lăng Phong thoát chết chạy đến căn miếu này là ngẫu nhiên ngoài kế hoạch, hơn nữa vẫn cách xa phủ Đại Danh. Nhưng Cảnh Dương lại rất nhanh tìm tới, xem ra "nội gian" không chỉ một người. Cái mớ bòng bong này càng chơi càng loạn.

Nguyệt Dung Lăng Phong đồng thời nghi ngờ Cảnh Dương, không ai báo cáo việc của Bạch Chuẩn cho gã.

Nguyệt Dung hơi gấp gáp chỉ Lăng Phong nói :

- Hắn đang bị thương, hơn nữa Hà Bắc hỗn loạn, hắn không có kinh nghiệm, thủ hạ cũ của tên Thiệu Huy kia chỉ có Thiệu Huy biết, giao cho hắn sẽ ...


- Ngũ Nương, việc này đại nhân đã có giao phó, muội không phải lo cho hắn.

Nguyệt Dung nghe nhắc đến Kha lão, liền nhịn xuống.

Nàng quay sang nhìn Lăng Phong, trong ánh mắt nét quan tâm hiện rõ. Nàng sợ Lăng Phong bị Cảnh Dương hại, lại không thể trực tiếp nói ra, bởi tất cả vẫn chỉ trong suy đoán của nàng.

Lăng Phong càng cười cợt càng khiến Nguyệt Dung trong lòng nóng ran. Nàng nghĩ hắn trẻ con không có tâm kế, bị người hại mà không biết. Người này hai lần cứu nàng, Nguyệt Dung không muốn hắn có chuyện.

Lăng Phong trái lại nghĩ thông suốt, hắn kiểu gì cũng phải ở lại Hà Bắc. Ít nhất phải tìm ra tung tích Triệu Hanh rồi đi đâu thì đi. Chuyện phản Tống theo Kim gì đó trong nội bộ Mật Thám ty, Lăng Phong không quan tâm. Tên Thiệu Huy kia hại hắn và huynh đệ, Lăng Phong cũng sẽ xác nhận tin tức, chết rồi thì thôi, nếu còn sống thì tìm đến xử lý.

Lăng Phong nói :

- Được, ta sẽ ở lại.

- Vậy lên đường luôn bây giờ. - Cảnh Dương nói ngay.

Nguyệt Dung ra hiệu với Lăng Phong nhưng hắn lại không để ý, khiến nàng vội vô cùng.

- Ta vào ... thông báo với Ưng tổ.

Nguyệt Dung ấp úng rồi đi vào trong.

"Nàng ta bị sao thế nhỉ?" Lăng Phong giờ này mới thấy thái độ của Nguyệt Dung khác ngày thường.

Lát sau, Ưng tổ ra đông đủ, ngay lúc Nguyệt Dung đi ngang qua Lăng Phong, nàng rất nhanh ném cho hắn một cây phi đao nhỏ.

"Ặc, ám sát ta?" Lăng Phong theo phản xạ lại tránh ra.

Cảnh Dương trên ngựa không nhìn thấy, nhắc :

- Chuyện gì vậy?

- Không có gì.

Nguyệt Dung cố ý chắn hướng nhìn của Cảnh Dương.

Cũng may cô gái này không giỏi phi đao, nếu không cự ly gần như vậy, Lăng Phong lại chẳng hề phòng bị, chắc chắn trúng đòn.

Cảnh Dương, Nguyệt Dung rời đi. Lăng Phong mới nhìn lại cây phi đao kia, cười thú vị.

"Hóa ra là thư tình, cô nàng này, cứ thế cầm tới đưa là được, làm ông hết hồn."


Tần Quyền đứng bên cạnh nhón qua đọc lén.

Nguyệt Dung trong thư nói rất rõ, nàng nghi ngờ Cảnh Dương là người đứng sau mọi chuyện, khuyên Lăng Phong bỏ Hà Bắc kẻo bị hại, nàng ấy sẽ âm thầm báo cho Kha lão.

Lăng Phong cười, hắn nghĩ có lẽ Nguyệt Dung e ngại võ công của Cảnh Dương, nàng ấy không dám trực tiếp hành động. Hoặc nàng ấy vẫn chỉ nghi ngờ giống Lăng Phong, không có bằng chứng cụ thể.

Tần Quyền ở sau đùa cợt :

- Tứ ca, lần này đừng chối. Nhân gia ngả theo huynh rồi đấy.

- Lục đệ, xem lén người khác là không tốt. Ngươi xem, nàng ấy ngay cả một chữ tình cảm cũng không ghi.

- Hôhô, cô nương người ta chém giết đã quen, ý tứ quan tâm thế kia là quá rõ rồi.

- Cá ngân ta đòi hỏi tình yêu phải chất lượng, mùi mẫn.

Tần Quyền che mặt.

...

Đại Danh.

Phủ Yên Vương.

- Bẩm Vương gia có quân báo. Quân Kim đã phá Tây Kinh Đại Đồng, nạn dân đang đổ sang Hà Bắc.

Triệu Doãn khoát tay :

- Cho mời Quốc sư.

Tên thủ vệ chạy ra, lát sau, lão Quốc sư già xuất hiện.

Triệu Doãn hỏi :

- Quốc sư, ngươi nói chỗ nạn dân này, nhận hay không nhận?

- Đương nhiên là nhận.

- Chúng là người Liêu, khó nói chúng có trà trộn hay không?

Lão Quốc sư liền nói :

- Vương gia, vận số của Khiết Đan, đã hết. Lão phu có thể lấy tính mạng ra đảm bảo. Khiết Đan, từ nay sẽ diệt vong, sẽ không có cơ hội ngóc đầu nào nữa.

- Quốc sư vì sao chắc chắn? Không lẽ lại là thiên mệnh?

Triệu Doãn ý tứ vừa nghi ngờ, vừa để khảo nghiệm.

Lão ta là một Vương gia, nhưng đồng thời là một lão tướng dày dạn sa trường, cũng không phải loại Vương gia bụng phệ ngồi trong Vương phủ hưởng lạc. Đại Liêu xu hướng có vong hay không, Triệu Doãn trong lòng đã tự có nhận định. Lời lão Quốc sư xưa nay chỉ để Triệu Doãn tham khảo, không phải kẻ quyết thay lão ta.


Lão Quốc sư xem chừng cũng rõ vị trí của mình, thong thả nói :

- Thiên mệnh, chỉ là một phần. Vương gia cũng thấy, thiên mệnh bất kỳ lúc nào cũng có thể bị nghịch chuyển. Lão phu đang nhìn vào đại thế mà phân tích thôi. Thảo nguyên xưa nay, bộ lạc phân rồi tách tách rồi phân. Hung Nô, Nhu Nhiên, Đột Quyết rồi đến Khiết Đan. Gọi là quốc gia, kỳ thực chỉ là một liên minh, tồn tại đều không quá 200 năm. Quốc lực Khiết Đan đã quá suy nhược, căn bản không thể hồi chuyển.

Triệu Doãn âm thầm gật đầu, lại nói :

- Nhưng, làm vậy khác nào đánh mất dân tâm? Liêu xưa nay là địch.

- Dân tuy có tâm, nhưng lại vô nhãn lực.

- Nói rõ một chút.

Lão Quốc sư nói :

- Vương gia là người làm đại sư, chắc cũng đã có tính toán, chỉ muốn thử ý lão phu có hợp không thôi?

- Haha, vẫn là Quốc sư hiểu ta.

- Gần đây Vương gia có nghe nói chuyện có vài Thiên Sư đang lan truyền cái gì “ma đầu chuyển thế, thiên hạ đại loạn”.

- Có nghe, nhưng bổn Vương đều không xem vào đâu. Thiên Sư đạo xưa nay là mối họa, một khi đăng cơ, bổn Vương sẽ diệt chúng tận gốc rễ. Tuyệt đối không mù quáng như Triệu Cát, lại còn tin vào Đạo giáo như vậy. Nhớ năm đó Thái Tổ vừa đăng cơ, liền truy quét bọn chúng, đây mới là minh quân. Bổn Vương còn dự định cho bắt hết bọn chúng, tránh làm nhiễu loạn dân tâm lúc này.

Lão Quốc sư vuốt râu nói :

- Thay vì bắt, sao Vương gia không lợi dụng?

- Lợi dụng?

- Đúng vậy. Chẳng phải Vương gia đang muốn “lật thiên” hay sao?

- Hừ, bổn Vương lập nghiệp là dựa vào thực lực, há có thể dựa vào lời nói suông mê hoặc người. Về sau chỉ có thể là mối họa ngầm khó diệt.

Lão Quốc sư cười nói :

- Vương gia nghĩ thế nào về chuyện Hán Cao Tổ giết Bạch xà?

- Dựng chuyện mị dân.

- Vậy còn chuyện Thái Tổ triều ta và lời sấm “đất Lạc sinh rồng”?

Triệu Doãn nghẹn họng. Tốt xấu cũng là con cháu Triệu gia, làm phản cũng không thể báng bổ tổ tiên.

Lão Quốc sư liền nói :

- Đây chính là cái mà lão phu nói, “dân có tâm, nhưng không có nhãn lực”. Thiên hạ đại kế, bọn họ căn bản không thể phân biệt thật giả. Cái gọi là tin đồn, Vương gia không thể nào ngăn cản. Dân chúng không phải đều ngốc, nhưng 3 phần là. Chi bằng ngài giành tiên cơ, chính mình định hướng cho nó.

Lão Quốc sư lại nói :

- Quay lại chuyện nạn dân Liêu. Ngài nhận chúng vào, có dân biến phản đối cũng không sao cả. Phản chứng, lúc này chính là lúc cần dân biến. Ngài lúc này vẫn là Vương gia của triều đình, ra tay nhận nạn dân gây biến, một bên nhận người Liêu chó cùng rứt dậu, có thể dùng chúng làm gì tin tưởng Vương gia còn rõ hơn lão phu. Nhưng trong mắt dân chúng, nhận cũng không phải là Yên Vương, mà là sách lược ngu ngốc của triều đình. Đợi sau đó khởi sự, ngài mới là Yên Vương.

Triệu Doãn dần hiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui