Mạt Thế Lưu Vong


"Vậy con vương bát ngươi đưa cho ta là linh thú." Lục Vân Dương hiểu ra."Bây giờ nó hiện đang thò đầu ra nên ngươi không thể gọi nó là vương bát, đợi khi nó rụt đầu lại ngươi có thể gọi, thậm chí có thể gọi nó là vương bát đản theo thuật ngữ bọn tàu." Vẫn còn chưa từ lão sư trạng thái chưa thể thoát ra A Vân nói.Lục Vân Dương:".

.

."Thổ Địa Linh Quy:".

.


."Thổ Địa Linh Quy chỉ mới sinh ra nên chưa có thể có linh trí cao hơn trẻ con nhân loại bao nhiêu nên không hiểu A Vân nói gì, nhưng cũng không trở ngại nó cảm nhận được cái này xinh đẹp con người đang sỉ nhục giống loài của mình.Lục Vân Dương trực tiếp tháo mắt kính lão sư ra, lúc này A Vân mới ngẩn người từ lão sư trạng thái tỉnh lại."Uây! Mau đưa cho ta, cái kính này ta mới nhặt được." A Vân vội vàng từ Lục Vân Dương tay giành lấy lại khung kính.Lục Vân Dương cảm thấy tò mò, vì cái gì A Vân sẽ quan tâm một cái kính mới nhặt được chứ? Nếu nàng có sở thích đeo kính thì vào hệ thống thương thành mua là được, hơn nữa vì cái gì khi đeo một cái kính sẽ khiến A Vân một cô gái ngay cả tiếng mẹ đẻ đọc chưa chắc đã thông mà lại có thể tiến vào lão sư trạng thái.Cho dù vậy thì trí nhớ của nàng cực kém, đọc được một lát là chữa thầy trả thầy, nếu nàng thấy một con rùa thì ý đầu tiên của nàng sẽ là "thịt rùa rang muối", "thịt rùa xào lăn", thịt rùa nấu cháo gạo tẻ".Nhưng cuối cùng nàng lại làm một điều rất khó hiểu là mang con rùa này về để nghiên cứu (vì quên), giống như nàng có thể suy luận ra con rùa này bất phàm ý, khiến cho người ta thật khó hiểu.Đợi đã! A Vân có thể đeo kính vào để tiến vào trạng thái lão sư thì người thông minh như ta sao không thử đeo kính vào rồi suy luận đây!Nói là làm, Lục Vân Dương đeo lên khung kính trước sự kinh ngạc của A Vân.Tiếp theo.

.

.Hắn bỗng nhiên cảm thấy tâm thần thanh mát, một số bài toán hồi đi học chưa hiểu hiện tại bỗng nhiên hiển hiện ở trong đầu hắn bắt đầu giải, hắn mặc kế đó và bắt đầu suy luận."A Vân một người ngốc nghếch sao có thể để ý mấy cái linh tinh gì khác ngoài tiền và những thứ có để ăn nên chắc chắn khi A Vân tìm thấy con rùa này chắc chắn ý nghĩ đầu tiên chính là thịt rùa xào lăn vì ta thấy món này rất ngon mà không phải là con rùa này rất quý hiếm và có tiềm lực.Nhưng bỗng nhiên nàng lại không muốn mang về ăn mà lại đưa cho ta chỉ là bởi vì nó quý sao? Không thể nào! Nàng là người vì ăn mà sống, vì ăn mà ngay cả ta là kí chủ của nàng mà nàng cũng dám chở mặt vì đầu tới cuối chỉ ăn bánh mì.

Nên nàng chắc chắn là bị ngoại vật kích thích.

.

."A Vân sững sờ nhìn Lục Vân Dương đeo lên cái kính thông thái mà mình trộm hơn một nghìn điểm đi mua, mới đầu nàng không hiểu Lục Vân Dương nói gì nhưng rồi sau đó nàng mới biết hắn đang suy luận về cái kính.A Vân mộng.Ngươi con mẹ nó không biết cái kính là gì còn đeo, hơn nữa còn đeo cái kính đó vào để suy luận ra lai lịch cái kính đó nữa, lúc này A Vân trong lòng không khỏi cảm thán: Tôi năm nay hơn 25 tuổi mà tôi chưa bao giờ gặp cái trường hợp nào mà như thế này cả, chứ phải tôi tôi đấm cho mấy nhát.Khoan đã!Hắn trong hai câu đầu đã nói gì!Lúc này A Vân nhìn về Lục Vân Dương đang thao thao bất tuyệt bên kia trong ánh mắt xinh đẹp đang dần toát ra một cổ nồng đậm đến thực chất sát cơ, nhưng sau đó nàng đóng cặp mắt đẹp lại rồi mở ra, sau đó nở nụ cười sinh đẹp đi về phía nhà bếp, ánh nắng cửa sổ chiếu vào sau lưng nàng khiến cho bóng lưng nàng dài ra, làm nụ cười của nàng rất xinh đẹp của nàng tăng thêm vài phần quỷ dị..

.


.Lúc này Lục Vân Dương vẫn đang thao thao bất tuyệt trong đống suy luận của mình, hắn dần dần sâu chuỗi lại từng phần từng ohần một, sau đó hắn ném cái kính nên bàn nhưng không hề làm tổn thương cái kính mà còn hình thành một đường ném vô cùng ưu nhã, sau đó ngửa mặt lên trời đặt ba ngón tay trái lên trán rồi sau đó ra một cái chung cực kết luận:"Sau khi sâu chuỗi tất cả các suy luận vào rồi ta đã ra kết luận, như đã nói trên A Vân không thể tự nhận biết con rùa này mà phải có ngoại lực tác động, hơn nữa phải phù hơn thiên thời địa lợi nhân hòa thì mới có thể hoàn mĩ khiến cho A Vân không nghĩ đến ăn mà về nghiên cứu con rùa này thì chỉ có một đáp án.

Vì 1 + 1 = 3, 3 × 3 = 6 => Cái kính này đã thành tinh, có lẽ cái kính này.

.

.Đoang! Á!Đùng! (tiếng xác chết ngã xuống)Nằm.

.


.Thám tử lừng danh Lục Vân Dương qua đời khi tuổi mới đôi mươi, chưa vợ chưa con chết một mình, bỏ lại cô vợ xinh đẹp chưa cưới một mình cô độc giữa căn phòng u tối đang cầm cái trảo một mình cười tràn đầy khinh bỉ," Cho ngươi xuy luận, cho ngươi chê bai bà, hệ thống thương thành không tốt đến nỗi bán đồ vật thành tinh đâu mà ngươi nghĩ lắm..

.

.1 rip cho main chính quá cố :).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận