Mất Rồi Xin Đừng Tìm


“Thật sự ngại quá, gần đây nông trại bên này thật sự bận quá, không cẩn thận mà quên mất chuyện quan trọng như vậy, Giám đốc Vũ hẳn sẽ không để ý chứ”.

Vũ Linh Đan nhìn thoáng qua Lưu Quốc Bình ngoài cười trong không cười, lời nói đã ẩn ý, đem ra so sánh lại khiến cô giống như một người hẹp hòi.

Rõ ràng chính là muốn Vũ Linh Đan phải chịu buồn bực!
Vũ Linh Đan khẽ cong khóe miệng, cười đơn giản: “Tôi đương nhiên sẽ không để ý rồi, Giám đốc Lưu vì Tập đoàn Bạch Đằng mà trăm công nghìn việc, nhưng mà lần này tôi tới, là bởi vì Tập đoàn Á Đông cho rằng doanh thu hai tháng gần đây của nhà họ Vũ liên tục xuống dốc đến lợi hại, nhìn dáng vẻ, Giám đốc Lưu đã quá mệt mỏi, cũng nên cần có thời gian phải nghỉ ngơi thật tốt rồi.


Vũ Linh Đan yên lặng không dấu vết đánh tới, lần này cô lấy danh nghĩa của Trương Thiên Thành mà đến, chứ không phải của Vũ Phong Toàn, cho nên Lưu Quốc Bình chính là ghi hận trong lòng, cũng không nói ra lời nào.

Nụ cười giả tạo của Lưu Quốc Bình cứng lại trên mặt, nhưng vẫn cúi đầu như cũ, tạo ra tư thế mời, để Vũ Linh Đan vào phòng làm việc nói chuyện.


Trong phòng làm việc.

Nghe Vũ Linh Đan thuật lại mọi chuyện với gương mặt không chút biểu cảm xong, Lưu Quốc Bình đổi lại một bộ mặt buồn rầu, đi đi lại lại trong văn phòng, ông ta không cam lòng: “Hai tháng kinh doanh đi xuống vào mùa ế hàng này không phải là chuyện bình thường sao, Giám đốc Trương có ý gì chứ?”
Vũ Linh Đan nhún nhún vai.

“Xin lỗi nhé, đây là ý của cán bộ cấp cao trong công ty đàm phán với Tổng giám đốc Trường, tôi cũng không rõ lắm chỗ này còn có vấn đề gì.


Vũ Linh Đan rất nhẹ nhàng chối bỏ trách nhiệm, tỏ vẻ bản thân chuyện gì cũng không biết.

Đôi mắt hẹp dài của Lưu Quốc Bình nheo lại, đôi mắt như cáo già soi xét trên người Vũ Linh Đan, thân phận có quan hệ của Vũ Linh Đan, ông ta cũng đã nghe qua không ít, chuyện nổi tiếng nhất đương nhiên là quan hệ với Trương Thiên Thành,
Bây giờ cô nói không biết bất cứ chuyện nào, Lưu Quốc Bình căn bản là không tin được.

Lấy cớ có việc bận, Lưu Quốc Bình lập tức gọi điện thoại cho tổng bộ, trong điện thoại, Vũ Phong Toàn bảo Lưu Quốc Bình cứ yên tâm, lần này Vũ Linh Đan tới chẳng qua chỉ là ra vẻ một chút, sẽ không có vấn đề gì quá lớn.

“Tổng giám đốc Vũ, có những lời này của ông, tôi đã yên tâm hơn rồi.



Lưu Quốc Bình thở hắt ra một hơi dài.

Trước mắt, tuy việc kinh doanh của nhà họ Vũ bị đình trệ, nhưng lợi nhuận bên trong vẫn vô cùng khả quan, nếu Trương Thiên Thành thật sự dừng đầu tư, vậy phải suy nghĩ lại rồi, chỉ sợ cũng không dễ dàng dứt ra như vậy.

Đến cả Vũ Linh Đan, dù sao cũng mang họ Vũ.

Rất nhanh, Lưu Quốc Bình cười tủm tỉm bước vào trong, giúp đỡ Vũ Linh Đan xách hành lý mà cô mang tới, một nụ cười giả tạo xuất hiện, vô cùng nhiệt tình: “Giám đốc Vũ đi đường xa tới đây cũng rất vất vả, tôi đã cho người sắp xếp kỹ lưỡng phòng của cô, Giám đốc Vũ cứ nghỉ ngơi trước đã, nếu còn có yêu cầu nào khác, cứ việc nói với tôi.


“Giám đốc Lưu, tôi tới đây công tác, tôi ở ký túc xá của nhân viên là được rồi”
Vũ Linh Đan nhíu mày.

“Ký túc xá của nhân viên sao, chỗ đó đã hết từ sớm rồi, theo tôi thấy! Cô vẫn nên nghỉ ngơi ở khách sạn thì hơn, như vậy cũng có thể tìm hiểu kỹ hơn về khách sạn của chúng tôi, cô nói có đúng hay không?”
Đôi mắt cáo già vừa xoay chuyển, đã biết phải nói những lời gì, Vũ Linh Đan không cách nào từ chối.


“Được rồi”.

Vũ Linh Đan suy nghĩ cũng cảm thấy có chỗ đúng, lập tức đồng ý.

Sau khi bước vào thang máy lắp kính trong để ngắm cảnh, Lưu Quốc Bình chỉ vào một chỗ cao và sàn trong bình thán phía dưới, nói: “Đây là sân trượt tuyết của Tập đoàn Bạch Đằng chúng ta mới khai thác, dựa theo mong muốn, mùa đông năm nay là có thể sử dụng, tuy giai đoạn bắt đầu có nhiều khó khăn, nhưng tôi đảm bảo, tiêu thụ năm nay nhất định có thể kéo lại”
Vũ Linh Đan gật gật đầu, việc này cô cũng biết sơ qua một ít.

Đối với chuyện buôn bán xuống dốc bình thường, Vũ Linh Đan cố căn bản không để ý, mục đích của cô trong chuyến đi này, chủ
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui